Nói xong, Hoắc Trì xoay người chỉ vào xe hơi dừng ở cách đó không xe, nói với người phụ nữ: "Đó là xe của chúng cháu, nếu cô tin tưởng chúng cháu, hiện tại chúng cháu có thể đưa cô tới bệnh viện.”
Chương Nguyệt Minh nhìn theo hướng anh chỉ, kích động liên tục gật đầu: “Cảm ơn, cảm ơn hai người!”
Thế giới này vẫn có nhiều người tốt, vừa rồi bị những người khác liên tiếp từ chối, bà ấy đã suýt chút nữa tuyệt vọng!
Nghĩ vậy, bà ấy lại liên tiếp khom lưng nói lời cảm ơn với hai người Đại Kiều và Hoắc Trì.
Đại Kiều nói bà ấy không cần khách khí, sau đó cùng Hoắc Trì đưa hai người lên xe.
Sau khi lên xe, Hoắc Trì dặn dò tài xế nhanh chóng đến bệnh viện gần nhất.
Đi vào bệnh viện, Đại Kiều và Hoắc Trì cũng không lập tức rời đi, mà cùng người phụ nữ đi vào.
Hoắc Trì cảm thấy thái độ của Đại Kiều với người phụ nữ kia có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá để ý, trước đó cô còn có thể giúp đỡ phần tử xấu như anh, hiện giờ cũng có thể giúp những người khác.
Ở trong lòng anh, cô chính là sự tồn tại giống như tiểu thiên sứ.
Bệnh viện thấy mũi đứa bé chảy máu không ngừng, cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng giúp đứa bé cầm máu.
Đứa bé tên Tiểu Vũ kia tuy mới chỉ 4-5 tuổi, nhưng suốt trên đường đi tới đây, đều không khóc không nháo, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
Đại Kiều nhìn cậu bé, không khỏi nhớ tới hai đứa em trai song sinh trong nhà.
Hai đứa bé trắng trắng mềm mềm, nhìn từ xa giống hai viên bánh trôi thật lớn, mà đứa bé đáng thương trước mắt, lớn lên gầy gò ốm yếu, bởi vì gầy gò nên đầu có vẻ rất lớn, giống bánh gạo rán bị cán dẹp lép.
Nghĩ đến bánh trôi và bánh gạo rán, cô nhịn không được nuốt nước miếng, trong lòng có chút chột dạ.
Thời điểm này sao cô còn có thể nghĩ đến đồ ăn vặt?
Hoắc Trì thấy miệng nhỏ mềm mại của cô mấp máy, còn lén nuốt nước miếng, liền nhỏ giọng hỏi cô: “Em đói bụng sao?”
Đôi mắt to tràn ngập hơi sương của Đại Kiều chớp một cái, mặt đỏ hồng: “Em không đói bụng.”
Từ khi ăn cơm đến giờ mới một tiếng, hơn nữa lúc giữa trưa cô còn ăn không ít, sao có thể dễ dàng đói như vậy, chỉ là vừa rồi cô nghĩ đến đồ ăn, có chút thèm.
Thật sự chỉ có một chút.
Hoắc Trì không tin nhướng mày: “Không đói bụng thì sao em vẫn luôn nuốt nước miếng, chẳng lẽ là khát nước?”
Mặt Đại Kiều càng đỏ hơn, hai má hồng hồng mềm mại: “Em cũng không khát nước.”
Hoắc Trì thấy dáng vẻ chột dạ này của cô, ban đầu còn chưa đoán ra, đột nhiên nhớ tới khi cô ngồi trên xe, vẫn luôn ôm đồ ăn vặt trong lòng ăn không ngừng, anh cảm thấy có lẽ mình đã đoán được chân tướng.
Anh cúi lại gần, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Từ ngày mai, anh mang em đi ăn các loại đồ ăn vặt ở thủ đô."
Đại Kiều nghe thấy ăn, lại lần nữa nuốt nước miếng, hai mắt sáng lấp lánh: “Những đồ ăn vặt đó ăn ngon không?”
Hoắc Trì suy nghĩ chút rồi nói: “Hẳn là cũng không tệ lắm, có một số anh chỉ mới nghe qua, còn chưa từng ăn."
Lúc gửi thư nói cô qua thủ đô, anh đã đi hỏi thăm các loại đồ ăn vặt chính gốc ở thủ đô, nghĩ chờ đến khi cô qua đây sẽ dẫn cô đi ăn.
Đại Kiều nhấp miệng nhỏ nở nụ cười, giọng nói ngọt ngào: “Anh Hoắc Trì, anh đối với em thật tốt!”
Ánh mắt Hoắc Trì dừng ở khuôn mặt như trăng non của cô, nhướng mày: “Hôm nay em mới biết à?”
Đại Kiều lắc đầu: “Đương nhiên không phải, em vẫn luôn biết anh Hoắc Trì đối với em rất tốt!
Lúc trước khi nhà họ Hoắc vẫn là phần tử xấu, cuộc sống của bọn họ trôi qua cũng không dễ dàng, nhưng anh vẫn luôn nghĩ cách vào rừng tìm các loại đồ ăn cho cô.
Khóe miệng Hoắc Trì cong lên, duỗi tay xoa đầu cô: “Vậy sau này em đều phải nhớ kỹ mới được!” Anh mới là người đối tốt với em nhất.
Đại Kiều gật đầu như gà mổ thóc: “Em sẽ nhớ kỹ!”
Dáng vẻ cô như đứa bé ngoan ngoãn, nghe lời đến mức khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt, nhưng sao anh có thể nhẫn tâm bắt nạt cô?
Cho dù anh bắt nạt tất cả mọi người trên thế giới này, cũng sẽ không bắt nạt cô.
Tiểu Vũ bên kia cũng đã ngừng chảy máu, có thể do trước đó dinh dưỡng không tốt, hơn nữa mất máu quá nhiều, khuôn mặt nhỏ của cậu bé nhìn qua rất tái nhợt, đôi mắt giống như lớn hơn, nhìn như vậy khiến người ta rất đau lòng.
Bác sĩ đi qua một bên hỏi Chương Nguyệt Minh, đứa bé xảy ra chuyện như này là lần đầu xảy ra, hay thường xuyên xảy ra, trước khi chảy máu mũi có bị va đập vào mũi hay không, đứa bé có dùng tay móc mũi hay không.
Chương Nguyệt Minh tái mặt nói: “Thằng bé không dùng tay móc mũi, cũng không va đập, trước đó thằng bé cũng từng bị như này vài lần, chỉ là trước đó cầm máu rất nhanh, hơn nữa máu cũng không chảy nhiều như vậy.”