Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 464 - Chương 464. Bệnh Của Tiểu Vũ 2

Chương 464. Bệnh của Tiểu Vũ 2 Chương 464. Bệnh của Tiểu Vũ 2

Bác sĩ xụ mặt nói: “Cho nên mấy người làm cha mẹ không để trong lòng, chưa từng mang con đến đây kiểm tra phải không?”

Chương Nguyệt Minh gắt gao mím môi không trả lời, bàn tay nắm chặt.

Không phải bà ấy không muốn mang con qua đây, mà là trước đó cả nhà bọn họ đều bị nhốt ở nông trường, dù bà ấy cầu xin như thế nào, bọn họ cũng sẽ không tìm bác sĩ cho bọn họ, càng không để bọn họ rời khỏi nông trường nửa bước!

Tháng trước, nhà bọn họ mới được sửa lại án sai trở về thủ đô, nhưng cuộc sống cũng không tốt hơn, thân thể nam nhân nhà bà ấy trước đó khi ở nông trường đã sớm có bệnh, chỉ là trước đó vẫn luôn kiên cường chống đỡ, hiện giờ đột nhiên được sửa lại án sai, cả người thả lỏng, nên lập tức ngã bệnh.

Trong nhà vốn không có tiền tiết kiệm gì,bởi vì chữa bệnh cho chồng, bà ấy đã cầu xin tất cả những người có thể cầu xin, hiện giờ vẫn đang thiếu nợ.

Bà ấy phải chăm sóc chồng, còn phải đi làm thủ công nghiệp, ban ngày còn phải đi làm bảo mẫu cho nhà người khác, đương nhiên thời gian cho con cái cũng ít đi.

Hôm nay con có chút không thoải mái, bà ấy mang theo thằng bé đến nhà chủ làm việc, chủ nhà bảo bà ấy đến bách hóa mua chút đồ, không ngờ vừa vào bách hóa, con đã bắt đầu chảy máu mũi.

Mới đầu bà ấy cũng không nghĩ nhiều, cho rằng rất nhanh sẽ ngừng chảy máu như những lần trước, không nghĩ tới máu mũi vẫn cứ chảy mãi không ngừng, lúc này bà ấy mới luống cuống!

Cũng may có hai thiếu niên và thiếu nữ kia giúp bà ấy, nếu không bà ấy thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.

Bác sĩ thấy dáng vẻ và quần áo bà ấy, trong lòng cũng đoán được tình hình kinh tế có lẽ sẽ không quá tốt.

Ngữ khí ông ấy dịu lại, nói: “Tình trạng của đứa bé không tốt lắm, nếu các người thật sự đối tốt với con, vậy nhanh chóng cho thằng bé làm kiểm tra toàn diện đi!"

Sắc mặt Chương Nguyệt Minh càng thêm tái nhợt: “Bác sĩ, con trai tôi…… Rốt cuộc có bệnh gì?”

Bác sĩ nhíu mày nói: “Chảy máu mũi có rất nhiều nguyên nhân, có khả năng là bị viêm, cũng có khả năng là phổi quá nóng, đương nhiên cũng có thể là bệnh về máu, hoặc là khối u.”

Bệnh về máu là các bệnh bạch cầu linh tinh, mà cái gọi là khối u, đó là xoang mũi, u khoang mũi, nếu là hai cái phía trước còn dễ, nếu là hai cái phía sau, vậy khó làm.

Đừng nói bọn họ không có tiền, cho dù có tiền, lấy trình độ và phương tiện chữa bệnh hiện giờ, hai loại bệnh rất khó trị!

Chương Nguyệt Minh nghe vậy, thân thể lắc lư một chút.

Đại Kiều thấy thế nhanh chóng tiến lên đỡ lấy bà ấy: “Dì Minh, không sao chứ?”

Bác sĩ thấy bà ấy như này, trong lòng cũng đồng tình, chỉ là người nghèo khổ trên đời này quá nhiều, dù ông ấy có đồng tình cũng vô dụng: “Các người nhanh chóng quyết định đi!”

Nói xong, ông ấy xoay người rời đi.

Chương Nguyệt Minh bụm mặt khóc không thành tiếng.

Nước mắt chảy xuôi theo tay bà ấy, nhỏ giọt trên mặt đất, rất nhanh đã tiêu tán.

“Dì Minh, dì đừng khóc.” Đại Kiều thấy bà ấy khóc đến thương tâm như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Nhưng Chương Nguyệt Minh đã nghẹn quá lâu rồi, hai năm trước, khi ở nông trường, cha mẹ chồng chịu không nổi đã sớm chết rồi, hiện giờ chồng bị bệnh, nếu ngay cả con trai cũng bị bệnh, bà ấy sợ mình thật sự không gượng nổi nữa!

Mà nhà mẹ đẻ bà ấy không chỉ không giúp đỡ chút nào, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, m trai nhỏ chiếm mất nhà bọn họ ở 10 năm, hiện giờ bọn họ đã quay về cũng không trả lại!

Nhà bọn họ chỉ có trẻ nhỏ và người bệnh, với một người phụ nữ như bà ấy, căn bản không có biện pháp chống lại bọn họ, hiện giờ cả nhà bà ấy ở trong một căn phòng cũ nát trong nhà, căn phòng kia nói không chừng ngày nào đó sẽ đổ!

Tiểu Vũ chạy ra từ phòng bệnh, trừng mắt nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, Tiểu Vũ không đau.”

Chương Nguyệt Minh nghe thấy tiếng con trai, lúc này mới hồi thần.

Bà ấy ngẩng đầu ôm chặt con trai, gắng gượng ép nước mắt chảy ngược vào trong nói: “Mẹ không khóc, chỉ là đôi mắt mẹ có chút đau.”

Tiểu Vũ giãy dụa ra khỏi lòng ngực mẹ mình: "Vậy để Tiểu Vũ thổi cho mẹ."

"Được." Chương Nguyệt Minh đỏ mắt để con thổi cho mình, sau đó đứng lên nói lời cảm tạ với Đại Kiều và Hoắc Trì, “Cảm ơn hai người, hai người đang ở đâu vậy, sau khi quay về tôi sẽ mang tiền khám bệnh trả cho hai người!"

Đại Kiều nhíu mày nói: “Dì Minh, dì không cho Tiểu Vũ làm kiểm tra sao?”

Chương Nguyệt Minh lúng túng nói: “Sau này tôi có rảnh sẽ dẫn nó đến làm kiểm tra.”

Không phải bà ấy không quan tâm, mà là bà ấy thật sự không lấy ra tiền nữa!

Bà ấy phải nghĩ biện pháp tìm công việc nữa, chờ để dành đủ tiền bà ấy sẽ lại mang con trai qua đây làm kiểm tra, hy vọng đến lúc đó sẽ không quá muộn.

Bình Luận (0)
Comment