Đại Kiều nhìn ra bà ấy quẫn bách, nhẹ giọng nói: “Dì Minh, nếu dì lo lắng vấn đề tiền, chúng cháu có thể cho dì mượn trước, vừa rồi bác sĩ đã nói, bệnh của Tiểu Vũ không thể trì hoãn!”
Chương Nguyệt Minh nắm chặt tay Đại Kiều, kích động đến hai mắt đỏ bừng: “Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu! Tiểu vũ, mau tới đây cảm ơn chị gái!”
Bà ấy không biết vì sao cô gái trước mặt lại muốn giúp bà ấy, có thể là Bồ Tát thấy bà ấy quá khổ rồi, cho nên mới phái một cô gái thiện lương như vậy đến cứu vớt bà ấy!
Tiểu Vũ ngửa cổ, ngoan ngoãn nói: "Chị gái xinh đẹp, cảm ơn chị."
Đại Kiều sờ đầu cậu bé, nhẹ giọng nói: “Không cần cảm ơn, Tiểu Vũ thật ngoan!”
Tiểu Vũ mím môi nở nụ cười.
Tiếp theo Hoắc Trì lấy tiền cho Chương Nguyệt Minh đi trả phí, thanh toán tiền, rất nhanh, bác sĩ đã sắp xếp cho Tiểu Vũ kiểm tra, chỉ là phải hai ngày nữa mới có thể có kết quả báo cáo kiểm tra.
Đại Kiều nói muốn đưa bọn họ về nhà.
Chương Nguyệt Minh vốn muốn từ chối, nhưng bà ấy ra ngoài đã lâu, bệnh viện lại cách nhà chủ nhà rất xa, nếu bà ấy không nhanh chóng quay về, chỉ sợ không giữ nổi công việc này!
Tục ngữ nói, rận nhiều không cắn, nợ nhiều không lo, đã phiền toái cô gái này nhiều như vậy, vậy lại phiền thêm một chút đi.
Trước đó khi ngồi xe tới bệnh viện bên này, bởi vì cả người Tiểu Vũ chảy máu, ngây ngốc ngồi trong lòng mẹ không nói gì, hiện giờ tinh thần hơi tốt hơn một chút, cậu bé vừa lên xe, lập tức khiếp sợ đến há to miệng nhỏ.
Đầu nhỏ xoay qua xoay lại, nhìn khắp nơi, nhưng cậu bé cũng không chạm linh tinh, ngoan ngoãn ngồi im trong lòng mẹ, sợ máu trên người mình làm bẩn xe.
Chương Nguyệt Minh cũng có chút quẫn bách, không phải nói cảm ơn bọn họ, thì chính là hứa hẹn sẽ nhanh chóng trả tiền cho bọn họ.
Đại Kiều vì muốn bọn họ bớt khẩn trương, nhanh chóng lấy đồ ăn vặt cho bọn họ ăn.
Chương Nguyệt Minh nói không cần, đôi mắt Tiểu Vũ gắt gao nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt, nhưng thấy mẹ nói không, cậu bé cũng vội vàng lắc đầu nhỏ nói không cần.
Đại Kiều đau lòng vì sự ngoan ngoãn của cậu bé, nhét bánh quy và kẹo vào trong tay và trong túi cậu bé: “Chị mời em ăn, nếu em không ăn, chị sẽ đau lòng!”
Tiểu Vũ xua tay nhỏ nói: “Chị đừng đau lòng, Tiểu Vũ ăn, Tiểu Vũ ăn ngay đây.”
Chương Nguyệt Minh cảm kích nhìn Đại Kiều, bà ấy biết cô nói như vậy là vì để cho bọn họ không có gánh nặng tâm lý: “Cảm ơn cháu!”
Lời này bà ấy đã nói không dưới trăm lần, nhưng hôm nay ngoại trừ cảm ơn, những chuyện khác thật sự bà ấy làm không được.
“Dì Minh không cần khách khí, cháu nhìn Tiểu Vũ liền nhớ tới em trai trong nhà, cảm thấy rất thân thiết.”
Lúc Đại Kiều nói lời này, ánh mắt đảo qua mặt đối phương, “Đúng rồi, dì Minh, dì và Tiểu Vũ là người thủ đô sao?”
Chương Nguyệt Minh gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta là người thủ đô.”
Đại Kiều nghe vậy, trong lòng hơi thất vọng.
Tiểu Vũ ăn từng miếng từng miếng bánh quy, giống như sóc con đáng yêu, đột nhiên cậu bé ngừng lại nói: “Mẹ, lưng con ngứa.”
Chương Nguyệt Minh nghe vậy, nhanh chóng gãi ngứa cho cậu bé, nhưng gãi vài cái cậu bé vẫn nói ngứa, bà ấy không thể không vén quần áo lên, xem sau lưng cậu bé có cái gì.
Kéo quần áo lên, Đại Kiều nhìn qua, chỉ thấy sau lưng Tiểu Vũ có một cái bớt màu đỏ to bằng nửa bàn tay, hình dáng vết bớt kia rất đặc biệt, giống một quả đào lộn ngược.
Đại Kiều bình tĩnh nhìn cái bớt kia, cả người ngơ ngẩn.
Chương Nguyệt Minh kéo quần áo, lúc này mới phát hiện sau lưng con trai không biết bị con gì đốt, nổi lên một bọc lớn, bà ấy giúp con trai gãi vài cái, dỗ cậu bé nói quay về sẽ xoa cao cho cậu bé.
Tiểu Vũ ngứa rất khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Chương Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn thấy Đại Kiều ngơ ngẩn nhìn vết bớt trên lưng con trai, cười nói: “Đứa nhỏ này giống dì, vừa sinh ra đã có cái bớt lớn như vậy sau lưng.”
Đại Kiều nghe được lời này, trong lòng chấn động: “Dì Minh, dì nói là phía sau dì cũng có vết bớt như vậy?”
Chương Nguyệt Minh chỉ coi là cô tò mò, cười gật đầu: “Đúng vậy, hình dạng, lớn nhỏ, thậm chí ngay cả vị trí cũng giống như đúc cái bớt này của Tiểu Vũ."
Tiểu Vũ nhỏ giọng xen lời nói: “Cha nói, có cái bớt này, cho dù em mất tích, cha mẹ cũng có thể nhận ra."
Đại Kiều kích động nắm lấy váy mình: “Dì Minh, mọi người…… Thật sự là người địa phương thủ đô sao? Ý cháu là, dì có thân thích với người ở trấn Vân Lai không?”
Chương Nguyệt Minh ngẩn ra một chút, nói: “Chúng ta là người thủ đô, tổ tiên nhà cha Tiểu Vũ và nhà mẹ đẻ dì đều sống ở thủ đô.”
Đại Kiều nghe được lời này, trong lòng lại thất vọng.
Ai ngờ ngay sau đó lại nghe Chương Nguyệt Minh bổ sung: “Nhưng nhà bà ngoại dì là người ở huyện Bảo Thành bên kia, chỉ là Bảo Thành cách thủ đô quá xa, từ khi dì có ký ức đều chưa từng đi qua.”