Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 466 - Chương 466. Cái Bớt 2

Chương 466. Cái bớt 2 Chương 466. Cái bớt 2

Tay Đại Kiều hơi run lên, kích động đến khuôn mặt nhỏ đều có chút đỏ: “Dì Minh, dì nói nhà bà ngoại dì là người Bảo Thành?”

Chương Nguyệt Minh có chút không rõ vì sao cô kích động như vậy: “Đúng vậy, cháu…… chẳng lẽ là người huyện Bảo Thành?"

Đại Kiều lắc đầu: “Chúng cháu ở trấn Vân Lai, nhưng trấn Vân Lai thuộc huyện Bảo Thành.”

“Đúng là không ngờ, chúng ta còn xem như nửa đồng hương!”

Chương Nguyệt Minh không phải người huyện Bảo Thành, không hiểu biết về trấn nhỏ bên kia, nghe Đại Kiều giải thích, lúc này mới hiểu.

Nhưng trong lòng bà ấy vẫn có chút không rõ, khẩu âm bà ấy là tiếng thủ đô, sao trước đó cô gái này đột nhiên hỏi chuyện huyện Bảo Thành?

Chẳng lẽ là bởi vì bà ấy lớn lên giống người huyện Bảo Thành?

Nghĩ đến đây, bà ấy cũng không thấy kỳ quái.

Bà ấy là chị cả trong nhà, dưới còn bốn em trai, nhưng bà ấy và em trai không giống nhau, cũng không giống cha mẹ, mẹ nói bà ấy lớn lên giống bà ngoại bên kia.

Đại Kiều còn muốn hỏi cái gì, nhưng xe đã tới bên ngoài nhà bà chủ của Chương Nguyệt Minh, bà ấy ôm Tiểu Vũ vội vàng xuống xe, lại lần nữa hứa hẹn chờ bà ấy có đủ tiền, nhất định sẽ đem đến nhà họ Hoắc.

Chờ Chương Nguyệt Minh biến mất, Hoắc Trì mới từ ghế trước chuyển xuống ngồi vào ghế sau, gõ đầu cô nói: “Hiện tại có thể nói cho anh chưa?”

Trước đó Đại Kiều giúp đỡ, anh không cảm thấy kỳ quái, chỉ là lần này cô nhiệt tình đến có chút quá mức, vừa rồi còn luôn hỏi thăm đối phương là người ở nơi nào, có chút kỳ quái.

Đại Kiều sờ cái trán, bẹp môi nói: “Anh Hoắc Trì, anh đánh đau em!”

Hoắc Trì tập trung nhìn vào, quả nhiên thấy trán cô đỏ một mảng, đáy mắt ảo não nói: “Thật sự đau sao? Nếu không…… Chúng ta tới bệnh viện xem?”

Đại Kiều nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, nghẹn cười nói: “Không cần đi bệnh viện, nhưng em muốn đánh lại!”

Hoắc Trì nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô, thế mới biết mình bị chơi xấu.

Nhưng anh cũng không tức giận, ngược lại đưa trán qua nói: “Đánh đi đánh đi, nếu không trở về em mách lẻo với mẹ anh, vậy anh thật sự thảm rồi!”

Đại Kiều tức giận hừ hừ: “Em không thèm mách lẻo đâu, em cũng không phải trẻ con!”

Nói rồi cô cong ngón tay, búng về phía trán anh!

Ngay sau đó, Hoắc Trì hít ngược một hơi khí lạnh!

Cô bé này nhìn vô cùng đáng thương, giống như một đóa sen trắng, sao sức lực lại lớn như vậy?

Đại Kiều thấy trán anh đỏ một mảng lớn, còn sưng lên, lập tức cũng hối hận: “Anh Hoắc Trì có đau hay không, nếu không em thổi cho anh?”

Hoắc Trì vốn định nói không cần, nhưng thấy cô chu môi thò qua, anh đột nhiên ma xui quỷ khiến gật đầu: “Được.”

Đại Kiều tiến lại gần, thổi hai cái trên trán anh.

Hơi thở hơi lạnh lướt qua da thịt trên trán, Hoắc Trì đột nhiên không thể khống chế mà run rẩy cả người một chút, sau đó bên tai nhanh chóng đỏ lên.

Vì không cho Đại Kiều phát hiện anh đang “Thẹn thùng”, anh ho khan một tiếng chuyển đề tài quay về: “Vậy hiện giờ em có thể nói chưa?”

Đại Kiều thò lại gần, nhỏ giọng nói: “Anh Hoắc Trì còn nhớ rõ cô tư nhà em không?”

Hoắc Trì dừng một chút, đột nhiên nhớ tới chuyện rất lâu trước kia: “Chẳng lẽ em nghi ngờ bà ấy là cô tư bị đánh tráo kia?”

Chuyện Kiều Hồng Mai không phải con gái ruột nhà họ Kiều, năm đó ầm ĩ đến toàn bộ đội sản xuất đều biết, lúc ấy Hoắc Trì còn chưa giả chết đi bộ đội, đương nhiên cũng biết chuyện này.

Nhưng anh cũng không quá chú ý chi tiết trong đó.

Đại Kiều gật đầu: “Anh không cảm thấy dì Minh lớn lên có chút giống cô ba sao?”

Hoắc Trì nghĩ một chút, nhíu mày nói: “Em vừa nói vậy, nghĩ lại thật sự có vài phần tương tự, nhưng có người giống người cũng không hiếm lạ, sao em lại xác định bà ấy có quan hệ với cô tư nhà em? Chẳng lẽ là vì vết bớt kia?”

“Anh Hoắc Trì thật thông minh, chính là vết bớt kia!” Đại Kiều nháy mắt khen ngợi.

Nói rồi cô kể rõ mọi chuyện ra, cuối cùng nói: “Trước đó khi em vừa thấy dì Minh đã cảm thấy thân thiết, sau đó lúc ở bệnh viện, càng nhìn càng cảm thấy bà ấy giống cô ba, sau đó phát hiện bà ấy cũng có vết bớt, hơn nữa nhà bà ngoại bà ấy còn là người huyện Bảo Thành, nhiều trùng hợp như vậy, em có thể không nghi ngờ bà ấy là cô tư nhà em sao?”

Trên người cô có mùi hương cỏ xanh rất tươi mát, mùi hương ấy không phải mùi hương của xà phòng, trước kia khi còn ở đội sản xuất anh đã phát hiện.

Chỉ là khi đó anh không quá để ý, tưởng rằng cô dính mùi cỏ xanh lúc lấy rau dại trên núi, nhưng hiện tại mới phát hiện không phải.

Đó là mùi hương độc đáo của riêng cô, những người khác đều không có.

“Anh Hoắc Trì, sao anh không nói lời nào?” Đại Kiều thấy anh ngơ ngác, duỗi tay quơ quơ trước mặt anh.

Bên tai Hoắc Trì lại lần nữa đỏ lên, ho khan một tiếng: “Anh…… Anh suy nghĩ tính khả thi của việc này.”

Bình Luận (0)
Comment