Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 467 - Chương 467. Hiểu Lầm 1

Chương 467. Hiểu lầm 1 Chương 467. Hiểu lầm 1

Đại Kiều mở to đôi mắt ướt át nhìn anh, khẩn trương nói: “Cho nên? Anh cảm thấy bà ấy có thể là cô tư em hay không?”

Hoắc Trì bị cô nhìn đến càng không được tự nhiên: “Anh cảm thấy em hoài nghi rất hợp tình hợp lý, nhưng việc này không thể lỗ mãng, anh cảm thấy chúng ta tốt nhất nên điều tra một phen mới có thể kết luận.”

Đại Kiều gật đầu: “Phải, anh Hoắc Trì nói đúng, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, nhưng việc này phải điều tra thế nào?”

Hoắc Trì cong khóe miệng: “Xuống tay như nhà mẹ đẻ bà ấy! Nếu nhà bà ngoại là người huyện Bảo Thành, vậy có đầu mối để tra. Việc này em không cần lo lắng, anh quay về sẽ nói với ông nội, ông nội sẽ tìm người hỗ trợ điều tra rõ ràng.”

Đại Kiều cong môi cười nói: “Anh Hoắc Trì, có anh thật tốt!”

Khóe miệng Hoắc Trì cong lên, nhĩ tiêm lại càng thêm đỏ.

Xảy ra việc này, Đại Kiều và Hoắc Trì cũng không định đi dạo bách hóa nữa.

Bọn họ trực tiếp trở về nhà họ Hoắc, sau đó nói việc này cho hai người lớn nghe.

Nhà họ Hoắc vẫn luôn biết ơn mấy năm nhà họ Kiều giúp đỡ bọn họ, sau khi sửa lại án sai, tuy bọn họ đã tặng không ít đồ cho nhà họ Kiều, nhưng vẫn thấy không đủ.

Lần này nghe hai đứa nhỏ nói, Hoắc Hoa Thanh và Đái Thục Phương lập tức tỏ vẻ nhất định phải giúp nhà họ Kiều điều tra rõ ràng chuyện này.

Cho dù Chương Nguyệt Minh kia không phải con gái nhà họ Kiều, sau này bọn họ cũng sẽ tiếp tục tìm kiếm giúp nhà họ Kiều!

Đại Kiều nghe xong, nhẹ nhàng nói cảm ơn: “Ông nội Hoắc, dì Phương, cảm ơn mọi người, vừa rồi cháu đã suy nghĩ, cảm thấy chuyện này nên nói với ông bà nội một tiếng.”

Hoắc Hoa Thanh gật đầu: “Đề nghị này của cháu cũng không tồi, việc này nên nói một tiếng với ông bà nội cháu bên kia, như vậy bọn họ cũng có thể nhờ nhà họ Thẩm giúp điều tra, chúng ta bên này cũng cùng điều tra, hai bên cùng tiến hành, sẽ nhanh tra ra manh mối hơn!”

Vì thế việc này liền quyết định như vậy.

Bởi vì chuyện tương đối gấp gáp, cho nên Đại Kiều trực tiếp gọi điện thoại đến nhà họ Thẩm, nhờ bọn họ giúp báo cho ông bà nội cô qua đây, một tiếng sau cô sẽ gọi lại.

Người nhận điện thoại chính là Thẩm Thiên Hữu, cậu oán giận Đại Kiều bỏ cậu lại để đi thủ đô, giọng điệu kia muốn bao nhiêu ai oán có bấy nhiêu.

Đại Kiều đành phải liên tục xin lỗi, nói sau khi trở về nhất định sẽ mang đồ ăn ngon cho cậu, lúc này cậu mới mỹ mãn nói tha cho cô lần này, sau khi cúp điện thoại vội chạy tới báo cho nhà họ Kiều.

Kiều Tú Chi biết Đại Kiều không phải đứa bé không hiểu chuyện, cô gấp gáp gọi điện về như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện, cho nên không nói hai lời, vội vàng cùng Tiết Xuyên chạy đến nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm cũng không để ý chút tiền điện thoại này, nói bọn họ không cần chờ Đại Kiều gọi lại, trực tiếp gọi qua là được.

Kiều Tú Chi cũng không ngại ngùng, trực tiếp gọi điện thoại tới nhà họ Hoắc.

Người nhận điện thoại là Đại Kiều, nghe được giọng bà nội, cô nũng nịu làm nũng: “Bà nội, cháu rất nhớ bà và ông nội.”

Từ sau 6 tuổi, cô gần như chưa từng cách xa ông bà nội lâu như vậy,sau, lần này đột nhiên rời đi lâu như thế, cô thật sự rất nhớ bọn họ.

Kiều Tú Chi nghe thấy giọng nói mềm mại nũng nịu của cô, trong lòng tan chảy: “Đứa bé ngoan, bà nội cũng nhớ cháu, cháu ở nhà họ Hoắc có quen không?”

Tuy rằng bà nội không thấy động tác của cô, Đại Kiều vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Có quen, ông nội Hoắc và dì Phương đều đối với cháu rất tốt.”

Lời này vừa nói xong, cô liền nhìn thấy anh Hoắc Trì ở đối diện đột nhiên nhướng mày nhìn cô.

Đại Kiều chớp đôi mắt ướt át nhìn anh, không rõ có chuyện gì.

Nhưng trong điện thoại, bà nội đã hỏi cô vì sao lại gọi điện thoại tới, cô đành phải chuyên chú vào điện thoại, nói chuyện phát hiện người có khả năng là cô tư cho bà nội nghe.

Kiều Tú Chi nghe xong, trong lòng kích động: “Việc này bà đã biết, cháu thay bà cảm ơn ông nội và mẹ Hoắc Trì, bà nội bên này cũng sẽ nhờ nhà họ Thẩm giúp điều tra.”

Đại Kiều gật đầu như gà mổ thóc: “Bà nội, bà không cần lo lắng, cho dù dì Minh không phải cô tư, tương lai cũng nhất định có thể tìm được!”

Kiều Tú Chi nói: “Được, bà nội không lo lắng, cháu cứ ở nhà họ Hoắc, nói không chừng rất nhanh chúng ta có thể gặp mặt.”

Ở trong lòng Kiều Tú Chi, chuyện Đại Kiều nói gần như đều có thể thực hiện được.

Cô nói có thể tìm được Tiểu Uyển Nhi về, sau này thật sự tìm được Tiểu Uyển Nhi, cô nói cặp song sinh nhất định không có việc gì, sau này cặp song sinh trắng trẻo mập mạp, đẹp đẽ thông minh hơn rất nhiều đứa bé trong thôn.

Cho nên lần này cô nói có thể tìm được đứa bé bị đánh tráo kia, vậy nhất định có thể tìm được, chỉ là nghĩ đến cô nói Chương Nguyệt Minh trải qua vất vả như thế, bà nghĩ đến là thấy khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment