Nhưng việc cấp bách là làm rõ đối phương rốt cuộc có phải con gái mình hay không, nếu là thật, vậy nhanh chóng nhận về, trước kia sống không tốt không quan trọng, sau khi nhận về, nhà họ Kiều sẽ chăm lo cho tốt!
Đại Kiều bên này mới cúp điện thoại, liền thấy anh Hoắc Trì tiến lại đây.
Chỉ thấy anh nhướng mày nói: “Trước đó em đồng ý với anh như nào, chẳng lẽ em chỉ dỗ ngọt anh?”
Ngữ khí của anh mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi, biểu tình hung dữ.
Đại Kiều chớp đôi lông mi cong dài, có chút ngơ ngác: “Anh Hoắc Trì, em đồng ý với anh cái gì?”
Quả nhiên là miệng phụ nữ, không thể tin!
Rõ ràng trước đó khi ở bệnh viện mới nói, cô sẽ nhớ kỹ anh mới là người đối với cô tốt nhất, nhưng vừa quay đầu liền quên sạch!
Vừa rồi nhắc tới ông nội và mẹ anh, nhưng không nhắc đến anh!
Hoắc Trì tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
Đại Kiều rõ ràng cảm nhận được anh Hoắc Trì tức giận, nhưng cô mãi không hiểu: “Anh Hoắc trì, sao anh lại giận em, anh có thể nói cho em không.”
Hoắc Trì nhất định không nói.
Không phải anh cố ý làm khó cô, mà là loại lời này anh làm sao nói ra được?
Vừa nói ra, hình tượng của anh sẽ bị hủy, có lẽ cô còn nghĩ rằng anh là loại đàn bà “Tính toán chi li” ấy!
Nhưng không nói, trong lòng anh lại không thoải mái.
Anh đối với cô không tốt sao? Vừa rồi vì sao không nhắc đến tên của anh?
Anh cứ tự mâu thuẫn như vậy, Đại Kiều lại không phải con giun trong bụng anh, sao có thể đoán được chút tâm tư nhỏ mười quẹo tám rẽ này của anh?
Nhưng đoán không ra cũng không sao, cô đi theo phía sau anh, một tiếng anh Hoắc Trì ngắn, một tiếng anh Hoắc Trì dài, chốc lát hỏi anh có muốn ăn trái cây hay không, chốc lát hỏi anh nóng hay không.
Hoắc Trì vốn không phải thật sự tức giận, thấy cô giống con mèo nhỏ dính người gọi mình, trong lòng đã sớm mềm.
Nhưng bạn cho rằng việc này cứ như vậy là xong rồi sao?
Không!
Đến lúc buồn ngủ, cuối cùng Hoắc Trì vẫn không nhịn được nói: “Em…… Trước đó không phải nói sẽ nhớ kỹ anh đối với em tốt nhất sao?”
Đại Kiều “A” một tiếng, gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng vậy, anh Hoắc Trì đối với em rất tốt.”
Rất tốt.
Không phải tốt nhất.
Thiếu một chữ làm trong lòng Hoắc Trì rất ủy khuất.
“Vậy trước đó khi em nói chuyện với bà nội, sao lại…… Không nhắc đến anh?”
Lúc anh nói câu này, dáng vẻ có chút ngượng ngùng, nhĩ tiêm dưới ánh đèn phiếm màu hồng phấn.
Đại Kiều: “……”Thì ra anh khó chịu cả một buổi chiều với một buổi tối, chính là bởi vì chuyện này?
Hoắc Trì bị cô nhìn đến có chút chột dạ, lại có chút ủy khuất: “…… Sao em không nói lời nào? Chẳng lẽ anh nói sai rồi sao?”
Đại Kiều nhanh chóng dỗ anh, nói: “Anh Hoắc Trì không sai, là em sai rồi, đáng lẽ lúc ấy em nên nói cả anh Hoắc Trì nữa, nếu không ngày mai chúng ta gọi điện cho bà nội, em lại nói riêng với bà một tiếng?”
Hoắc Trì: “…… Cũng không cần cố ý gọi điện thoại qua.”
Lần này Đại Kiều đã thông minh: “Gọi điện thoại qua quá cố tình, sau khi quay về lúc em nói chuyện phiếm với bà nội, nhất định nói tên anh Hoắc Trì!”
Hoắc Trì: “…… Được.”
Đại Kiều không nói tên của anh, nhất định là anh làm còn chưa đủ.
Hoắc Trì vừa đi về phòng, vừa hạ quyết tâm phải đối tốt với cô gấp bội, trở thành người tốt nhất trong lòng cô!
——
Nhà họ Kiều và nhà họ Hoắc cùng ra tay, rất nhanh đã tra ra manh mối.
Thì ra mẹ Chương Nguyệt Minh là Đào Ngọc Phượng năm đó trước khi gả đến thủ đô, đã từng gả đến trấn Vân Lai, còn sinh một đứa con gái, chỉ là người đàn ông của bà ta đã chết, cho nên không thể không mang theo con gái đi tái giá.
Mà người đàn ông hiện tại của bà ta, Chương Lai Phúc, sở dĩ chấp nhận đứa con gái bà ta mang theo, không phải bởi vì lương thiện, mà là vì ông ta vẫn luôn không sinh được con!
Trước đây Chương Lai Phúc từng cưới vợ, nhưng hai người kết hôn 5-6 năm cũng không sinh được con.
Mới đầu mọi người đều do vợ trước của ông ta có vấn đề, mẹ ông ta mỗi ngày đều mắng người vợ trước đó là con gà mái già không đẻ trứng, sau này vợ trước chịu không nổi liền ly hôn với ông ta, sau khi ly hôn, vợ trước rất nhanh đã tái giá, sau đó chuyện khó xử đã xảy ra.
Vợ trước ông ta gả qua chưa đến 2 tháng đã có mang, lần này ánh mắt của mọi người lại tập trung lên người ông ta, lúc ấy, ông ta vì chứng minh mình không có vấn đề, cũng tái hôn.
Ông ta cưới một quả phụ, ai ngờ hai người bên nhau 2 năm, quả phụ cũng không có mang.
Sau này quả phụ chết bệnh, ông ta vì từng cưới hai người vợ, lại không thể sinh con, cho nên không ai muốn gả cho ông ta, lúc này mới buộc phải cưới người phụ nữ ngoại tỉnh.
Chấp nhận con gái của Đào Ngọc Phượng, cũng là nghĩ đến tương lai có người dưỡng già cho mình, chỉ là không nghĩ tới, sau khi Đào Ngọc Phượng ả cho ông ta, còn biết đẻ trứng hơn gà mái già, 3 năm ôm hai, trong 6 năm sinh cho ông ta bốn đứa con trai!