Trong mắt cô ta, cô ta lớn lên xinh đẹp hơn Kiều Đông Hà, dáng người, gia cảnh đều tốt hơn Kiều Đông Hà, mấu chốt chính là, cô ta là người địa phương thủ đô!
Nếu đầu óc La Tuấn Lương chưa úng nước, nhất định sẽ vứt bỏ Kiều Đông Hà lựa chọn cô ta, nhưng không nghĩ tới đối phương chính là người đầu úng nước!
La Tuấn Lương đuổi theo Kiều Đông Hà và Đại Kiều, thở hổn hển hỏi: “Đông Hà, tôi gọi cậu đó, cậu không nghe thấy sao?”
Mặt Kiều Đông Hà nghẹn đến đỏ bừng, mím môi không nói lời nào.
Cô ấy rất tức giận, rất khổ sở, nhưng tính tình cô ấy xưa nay không khắc khẩu với người khác, cũng không muốn giáp mặt làm đối phương khó xử.
La Tuấn Lương thấy cô ấy không để ý tới mình, càng thêm không hiểu được: “Đông Hà, sao cậu không để ý tới tôi?”
Kiều Đông Hà sợ mình sẽ mềm lòng, ngoảnh đầu không nhìn cậu ấy.
Bà nội từng nói với cô ấy, mỗi người phụ nữ trước khi kết hôn đều có một cơ hội nhảy ra khỏi hố lửa, nếu phát hiện nhà trai có điểm nào không thích hợp, nếu kịp thời giảm thiểu tổn hại, nếu bởi vì không bỏ được mà tiếp tục nhảy xuống, tương lai nhất định sẽ hối hận!
Cô ấy và La Tuấn Lương còn chưa phải đối tượng, cậu ấy muốn lựa chọn ở bên ai, cô ấy không có quyền ngăn cản, nhưng cô ấy có thể quản được lòng mình!
“Đông Hà, vì sao cậu không để ý tới tôi? Có phải tôi làm sai chuyện gì hay không?”
La Tuấn Lương giống con chó săn nhỏ đi theo sau hai chị em, nhưng hai chị em không để ý tới cậu ấy, cậu ấy mê man không hiểu.
Bởi vì chuyện cậu ấy lôi kéo với Tưởng Thiều Lệ, nên ấn tượng của Đại Kiều với cậu ấy giảm không phanh.
Nhưng lúc này thấy cậu ấy bị hai chị em họ bơ một đường, lại không chút tức giận, càng không bởi vậy thẹn quá thành giận, Đại Kiều cảm thấy tính cách này của cậu ấy rất khó có được.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của cậu ấy, quả thực không giống đang nói dối, hình như là thật sự không biết mình sai ở chỗ nào.
Cô cảm thấy có lẽ nên cho đối phương một cơ hội giải thích: “Anh La, lúc em tới đây thấy anh đẩy tới đẩy đi với bạn cùng phòng chị họ, quan hệ của hai người rất tốt sao?”
La Tuấn Lương nghe được lời này, sợ tới mức nhanh chóng lắc đầu: “Không có, quan hệ của anh và cô ta không tốt!”
Đại Kiều nhướng mày: “Vậy sao anh lại lôi lôi kéo kéo với cô ta trước công chúng, chẳng lẽ anh không biết cô ta thường xuyên làm khó dễ chị họ sao?”
“Anh biết, cho nên anh cũng rất chán ghét cô ta, nếu đánh người không phạm pháp, anh đã sớm trùm bao tải đánh cô ta một trận!” La Tuấn Lương nói.
“Còn lôi lôi kéo kéo càng là không có, lúc ấy anh ở dưới lầu chờ chị họ em cùng đi ăn cơm, cô gái họ Tưởng kia chạy tới, nói mấy câu kỳ kỳ quái quái, còn muốn cho anh một hộp điểm tâm, anh không muốn, cô ta liền giả vờ khóc, còn nói muốn tới phòng giáo vụ tố cáo anh, nói anh đùa bỡn tình cảm cô ta!”
La Tuấn Lương cảm thấy đầu óc cô gái kia có bệnh!
Nói với cậu ấy một đống lớn chuyện không thể hiểu được thì thôi đi, còn nói với cậu ấy là Kiều Đông Hà nói bậy, lúc ấy cậu ấy không nhịn được liền mắng cô ta một trận, nói nếu sau này cô ta còn dám bắt nạt Đông Hà, đừng trách cậu ấy không khách khí.
Ai biết cô gái kia nghe vậy, không chỉ tự dưng khóc, còn muốn nhào vào người cậu ấy!
Cũng may lúc ấy cậu ấy phản ứng nhanh, nếu không nếu thật sự để cô ta nhào vào lòng ngực, vậy đúng là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa oan được!
Đại Kiều thấy lúc cậu ấy nhắc tới Tưởng Thiều Lệ, biểu tình chán ghét: “Anh La, chẳng lẽ anh không cảm thấy Tưởng Thiều Lệ rất đẹp sao?”
Nói một cách khách quan, Tưởng Thiều Lệ quả thực rất xinh đẹp, có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô ta.
La Tuấn Lương lắc đầu như trống bỏi: “Anh cảm thấy…… Cô ta không đẹp bằng chị họ em.”
Nói xong lời này, đôi mắt cậu ấy dừng ở trên người Kiều Đông Hà, mặt có chút đỏ.
Lúc Đại Kiều “thẩm vấn” La Tuấn Lương, tuy Kiều Đông Hà quay mặt qua bên khác, lỗ tai lại vểnh cao, lời bọn họ nói, cô ấy nghe không sót một chữ.
Lúc này nghe được La Tuấn Lương nói, mặt cô đỏ bừng, ồm ồm mắng cậu ấy một trận: “…… Cậu nói chuyện thì nói, nhắc đến tôi làm cái gì?”
La Tuấn Lương bị mắng không chỉ không tức giận, ngược lại hai mắt sáng ngời: “Đông Hà, cậu chịu nói chuyện với tôi rồi? Vừa rồi có phải vì cô gái họ Tưởng kia nên cậu mới không để ý đến tôi đúng không?”
Trải qua một phen thẩm vấn, La Tuấn Lương còn không nghĩ ra nguyên nhân, vậy thật sự quá ngu xuẩn.
Mặt Kiều Đông Hà càng đỏ hơn: “Tôi không có.”
La Tuấn Lương vuốt ót cười ngây ngô: “Không có thì tốt, Đông Hà, cậu yên tâm, tôi sẽ không để ý cô gái họ Tưởng kia!”
Kiều Đông Hà nhỏ giọng nói: “Cậu để ý cô ta hay không liên quan gì đến tôi?”
Đại Kiều đột nhiên có cảm giác cảm thấy mình rất dư thừa.