Mấy anh em nhà họ Mao cũng là người biết đúng mực, liên tục đồng ý, sau đó cùng thương lượng nên cảm ơn Đại Kiều thế nào.
Bọn họ cảm thấy trực tiếp đưa tiền có chút tục, mua quần áo đồ bổ gì đó lại không đủ thành ý, cho nên bàn tới bàn lui, cuối cùng quyết định tặng một tứ hợp viện cho Đại Kiều.
Sau khi nhà họ Hoắc biết lập tức không vui!
Bởi vì bọn họ cũng vốn định tặng một tứ hợp viện cho Đại Kiều trước khi trở về trấn, sở dĩ không nói trước, là sợ cô có gánh nặng tâm lý.
Không nghĩ tới bọn họ vô ý một cái, đã bị nhà họ Mao nhanh chân đến trước!
Đại Kiều biết nhà họ Mao chuẩn bị tặng một tứ hợp viện cho cô, sợ tới mức liên tục lắc đầu: “Không cần, không cần, cháu cũng không làm cái gì, quà tạ lễ này quá quý trọng!”
Anh cả nhà họ Mao nhìn cô cảm kích nói: “Sao lại không làm cái gì, những chuyện cháu làm quả thực đã cứu chúng ta!”
Nếu mẹ bọn họ cứ như vậy ra đi, mấy anh em bọn họ nhất định sẽ tiếc nuối cả đời!
Nhưng hôm nay, mẹ bọn họ một lần nữa “Sống” lại, cho dù chỉ thêm mấy năm, bọn họ cũng cảm thấy mỹ mãn!
Trước đó chị cả nhà họ Mao lo cho mẹ nên lòng nóng như lửa đốt, cũng không thèm để ý chuyện khác, lúc này mới chú ý tới cô bé trước mắt rất đẹp.
Làn da cô bé trắng nõn như đậu hũ, nhìn khoảng cách gần như vậy không chút tỳ vết, mặt mũi vô cùng tinh xảo, lông mi giống như hai cánh quạt nhỏ, đôi mắt linh động kia vừa nhìn, liền khiến trong lòng tan chảy mềm nhũn.
Chị cả nhà họ Mao chỉ sinh hai đứa con trai, trong lòng vẫn luôn muốn một áo bông nhỏ tri kỷ mềm mại, chỉ là sau khi sinh đứa thứ hai xong, mười mấy năm cũng chưa có động tĩnh.
Lúc này nhìn thấy Đại Kiều xinh đẹp, nói chuyện ngọt ngào mềm mại, lập tức yêu thích: “Cô bé ngọt ngào mềm mại như vậy, dì vừa thấy liền thích, nếu không làm con gái nuôi nhà dì đi?”
Đại Kiều lắc đầu, uyển chuyển từ chối: “Cháu đã có mẹ nuôi, nếu bà ấy biết cháu lại nhận một mẹ nuôi bên ngoài, nhất định sẽ đau lòng!”
Chị cả nhà họ Mao vừa nghe cô nói như vậy, trong lòng càng thêm thích.
Mấy anh em bọn họ ở các lĩnh vực đều là người cấp bậc đại lão, nếu đổi thành những người khác nghe bà ấy nói vậy đã sớm gấp không chờ nổi dán lên, nhưng bà ấy nhìn ra được cô bé này là thật lòng từ chối, mà không phải muốn cự còn nghênh.
Xong việc, bà ấy lặng lẽ nói với Đái Thục Phương: “Không làm được con gái nuôi không sao, chờ con bé lớn, để nó làm con dâu tôi!”
Đái Thục Phương vừa nghe lời này liền khó chịu: “Không thể được, Đại Kiều chính là con dâu tôi nhìn trúng, bà cũng không thể tranh với tôi!”
Chỉ cả nhà họ Mao ngửa đầu nở nụ cười: “Chuyện này tôi không thể bảo đảm, nếu tương lai cô bé ấy thích con trai tôi thì sao?”
Đái Thục Phương miệng nói không có khả năng, nhưng tâm lý thật sự rất lo lắng có khả năng này.
Vì thế đêm đó bà chạy đến phòng con trai, dạy dỗ con trai nhất định phải đối xử thật tốt với Đại Kiều, nếu không bà sẽ đuổi anh ra khỏi cửa!
Hoắc Trì: “……”
Bởi vì nhà họ Mao quá nhiệt tình, nhất định phải đưa tứ hợp viện cho Đại Kiều, không nhận thì mỗi ngày bọn họ đều sẽ qua nhà họ Hoắc.
Đại Kiều không có biện pháp, cuối cùng đành phải nhận lấy.
Mà tứ hợp viện nhà họ Hoắc chuẩn bị, để sau khi vợ chồng Kiều Tú Chi tới thủ đô, sẽ chuyển tới danh nghĩa bọn họ.
——
Vài ngày sau, hai người Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên cũng đã đến thủ đô.
Đại Kiều nhìn thấy ông bà nội, lập tức nhào vào trong lòng ngực bà nội, làm nũng giống cô bé nhỏ.
Kiều Tú Chi duỗi tay xoa đầu đứa bé, trong lòng mềm nhũn.
Đêm đó, nhà họ Hoắc làm tiệc đón gió tẩy trần cho hai vợ chồng Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên.
Vốn còn lo bọn họ quá mệt mỏi, muốn hai ngày nữa mới thương lượng chuyện của Chương Nguyệt Minh, nhưng Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên nửa ngày cũng không chờ được.
Hoắc Hoa Thanh cũng hiểu tâm tình nóng vội của bọn họ: “Việc này nói khó cũng không khó, mấu chốt ở Đào Ngọc Phượng, chỉ cần cô ta mở miệng thừa nhận đã đánh tráo con, mọi chuyện sẽ rõ ràng!”
Kiều Tú Chi nhíu mày nói: “Vậy làm thế nào mới có thể khiến cô ta nói ra chân tướng?”
Nhiều năm như vậy, Đào Ngọc Phượng đều giữ kín như bưng, ngay cả người nhà mẹ đẻ cũng không biết chuyện, chuyện này chứng minh bà ta là người rất có thể nhẫn nhịn, trừ phi dùng thủ đoạn đặc biệt, mới có thể cạy miệng bà ta ra!
Hoắc Hoa Thanh nói: “Trước mắt có hai phương pháp, một loại là chính đạo, một loại là đường tối, nếu là cái sau, trong hai ngày chúng tôi có thể động thủ, nếu là cái trước, còn phải chờ một chút.”
Dù sao bọn họ có nhân mạch, cũng không thể vô duyên vô cớ bắt người, hơn nữa gần đây quốc gia đang thay đổi, rất nhiều người cũng không dám dùng loạn chức quyền trong tay.