Thật ra thay đổi là một chuyện, nguyên nhân chủ yếu vẫn là nhà họ Hoắc rời thủ đô quá lâu.
Một đời vua một đời thần, tuy bọn họ còn một ít nhân mạch, nhưng vì lấy lại tài sản vốn có của nhà họ Hoắc, trước đó đã làm phiền người khác.
Thứ như nhân tình này dùng một lần thiếu một lần, trong thời gian ngắn như vậy lại nhờ người khác hỗ trợ, chỉ sợ trong lòng đối phương cũng có ý kiến.
Hai người Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên liếc nhau: “Không có biện pháp thứ ba sao?”
Không phải bọn họ không biết đủ, mà là hai biện pháp đều không tốt.
Cái thứ nhất cần chờ, nhưng tưởng tượng đến con gái đang sống trong nước sôi lửa bỏng, bọn họ nửa khắc cũng không chờ được, cái thứ hai tuy hiệu suất cao, nhưng bọn họ không muốn nhà họ Hoắc mạo hiểm vì bọn họ.
Đái Thục Phương đột nhiên mở miệng nói: “Tôi cảm thấy việc này có thể để nhà họ Mao hỗ trợ.”
Đại Kiều giúp nhà họ Mao chuyện lớn như vậy, nếu nhà họ Kiều mở miệng, bọn họ nhất định nguyện ý hỗ trợ.
Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên nghe vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người: “Nhà họ Mao? Nhà họ Mao nào?”
Lúc này Đái Thục Phương mới nhớ tới còn chưa nói cho bọn họ chuyện Đại Kiều giúp bà Mao, lập tức nói đơn giản mọi chuyện một lần.
Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên nghe xong, lập tức nhíu mày.
Hoắc Hoa Thanh vừa thấy biểu tình bọn họ là đoán được bọn họ đang lo lắng cái gì, vội vàng giải thích: “Việc này là tôi nhờ Đại Kiều giúp, hai người cũng đừng trách con bé.”
Kiều Tú Chi nói: “Đứa bé tâm địa thiện lương, nguyện ý giúp người khác, chúng tôi đương nhiên sẽ không trách cứ, chỉ là…… nhà họ Mao thật sự sẽ không nói ra ngoài sao?”
Hoắc Hoa Thanh vừa nghe giọng điệu này của bà, đoán được hẳn là bà biết bí mật của Đại Kiều: “Nhà họ Mao đã hứa hẹn, bọn họ sẽ không nói ra ngoài, vấn đề nhân phẩm này, bọn họ vẫn tin được.”
Chuyện đã phát sinh, nhiều lời vô ích.
Cuối cùng thương lượng xong, Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên đồng ý nhờ nhà họ Mao giúp.
Sau khi nhà họ Mao biết, quả nhiên lập tức đồng ý.
Người thạo nghề ra tay quả nhiên không giống nhau!
Nhà họ Mao thiết kế bố cục liên hoàn khiến mấy đứa con trai nhà họ Chương nhảy xuống, Đào Ngọc Phượng vì cứu con trai, không thể không nói ra chuyện năm đó.
Thì ra năm đó Đào Ngọc Phượng gả đến trấn Vân Lai, nhưng con chưa sinh ra thì nam nhân đã chết bệnh, mẹ chồng cảm thấy bà ta mệnh cứng khắc chồng, khăng khăng muốn đuổi bà ta về nhà mẹ đẻ, lúc tranh chấp xô đẩy, bà ta bị đẩy ngã sinh non.
Nhà chồng đưa bà ta đến bệnh viện, sau đó thấy bà ta không có việc gì, hơn nữa còn sinh con gái, lập tức xoay người chạy lấy người, ném một thai phụ ở bệnh viện.
Bà ta nhìn đứa bé đang gào khóc trong tã lót, trong lòng không chút thương tiếc, ngược lại cảm thấy vô cùng phiền chán, thật giống như mẹ chồng cảm thấy bà ta mệnh cứng, bà ta cảm thấy xui xẻo của mình đều do đứa nhỏ này mang đến!
Ngay lúc bà ta muốn ném đứa nhỏ này xuống, bà ta nhìn thấy vợ chồng Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên.
Kiều Tú Chi khó sinh xuất huyết nhiều, Tiết Xuyên bận trước bận sau, lúc bác sĩ hỏi là giữ lớn hay giữ nhỏ, ông không chút do dự nói giữ lớn, lúc ấy bà ta đi tới WC, thấy một màn như vậy, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Chồng bà ta đã chết không nói, còn phải bị nhà chồng khắt khe, nhưng nữ nhân này lại được nam nhân sủng trong lòng bàn tay, bà ta cảm thấy ông trời quá không công bằng!
Bà ta cảm thấy cùng là nữ nhân, dựa vào cái gì bà có chồng yêu thương, nhưng bà ta lại bất hạnh như thế?
Cho nên khi hộ sĩ giúp tắm rửa cho con gái đôi vợ chồng nữkia, bà ta nhân cơ hội đánh tráo con.
Bà ta cảm thấy con gái mình là quỷ xui xẻo đầu thai, nếu đánh tráo cho cặp vợ chồng kia, vận đen sẽ đi theo con gái dừng ở trên người đôi vợ chồng kia.
Bà ta ôm đứa bé của Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên đi, không rảnh lo thân thể còn đau nhanh chóng xử lý thủ tục xuất viện, sau đó rời khỏi trấn Vân Lai, về tới nhà mẹ đẻ trên huyện.
Bà ta vốn muốn bán hoặc ném đứa bé đánh tráo đi, nhưng sau lại có người cho giới thiệu chồng hiện tại Chương Lai Phúc cho bà ta.
Bởi vì Chương Lai Phúc không thể sinh con, cho nên cố ý tìm người phụ nữ đã có con chồng trước, vì vậy kế hoạch bị đứt gánh giữa đường, bà ta chỉ có thể mang con tới thủ đô.
Sau này tuy bà ta đã sinh bốn đứa con trai, nhưng một mình bà ta không chăm sóc xuể, mà lúc ấy Chương Nguyệt Minh đã có thể làm thủ công nghiệp, nuôi một đứa con gái cũng không tốn nhiều, hiện tại có thể hỗ trợ làm thủ công nghiệp chăm sóc con, chờ nuôi lớn còn có thể đổi một khoản tiền lễ hỏi về.
Vì thế, Chương Nguyệt Minh cứ thế được nuôi dưỡng ở nhà họ Chương, hơn nữa hoàn toàn không biết gì về thân phận của mình!