Sau khi mọi người biết động động cơ phạm tội của Đào Ngọc Phượng, chỉ cảm thấy bà ta có bệnh!
Hai vợ chồng Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên cũng không đắc tội bà ta, bởi vì bản thân sống quá bất hạnh, cho nên muốn người khác cũng xui xẻo, tâm lý này có bao nhiêu vặn vẹo chứ?
Cuối cùng, Đào Ngọc Phượng bị kết tội lừa bán trẻ em mà bỏ tù, thời hạn 15 năm, những người khác của nhà họ Chương bởi vì không phạm tội, rất nhanh đã được thả ra.
Nhà ở của Ngũ Quốc An bị chiếm dụng đã có lệnh cưỡng chế lập tức trả lại, cả nhà em trai nhỏ nhà họ Chương bị đuổi ra khỏi nhà!
Không chỉ có như thế, nhà họ Mao còn để người viết việc này lên báo tuyên truyền đến đơn vị công tác của ông ta.
Thời buổi này vẫn rất coi trọng vấn đề nhân phẩm, sau khi đơn vị biết hành động của em trai nhỏ nhà họ Chương, lập tức đuổi ông ta cút đi!
Chương Nguyệt Minh bị một loạt sự việc liên tiếp này làm chấn động, mãi vẫn không biết nên có phản ứng gì.
Thì ra bà ấy không phải con gái nhà họ Chương!
Không chỉ có Chương Lai Phúc không phải cha ruột bà ấy, ngay cả Đào Ngọc Phượng cũng không phải mẹ ruột bà ấy!
Thật ra chuyện Chương Lai Phúc không phải cha ruột mình, bà ấy đã sớm đoán được, khi còn nhỏ, thường xuyên có đám trẻ mắng bà ấy là đồ con hoang, sau này bà ấy nghe người ta nói mẹ mình tái giá, bà ấy đã đoán được mình được mẹ mang tới đây.
Nhà họ Chương đối với bà ấy không tốt, nhưng bà ấy không có nơi khác để đi, nên chỉ có thể giả bộ không biết bí mật này.
Hơn nữa, khi đó ngoại trừ Chương Lai Phúc, bà ấy cho rằng những người khác đều là người thân ruột thịt của mình, ai ngờ cả nhà này đều không có quan hệ gì với bà ấy!
Càng khiến bà ấy phẫn nộ chính là, bà ấy vốn có thể có một gia đình hạnh phúc, cha mẹ hài hòa, tình cảm anh chị em tốt, nhưng tất cả đã bị Đào Ngọc Phượng phá hủy!
Đào Ngọc Phượng đánh tráo bà ấy, nếu đối xử tử tế thì không nói, nhưng từ nhỏ đến lớn, không phải đánh thì chính là mắng!
Khi còn nhỏ, bà ấy nghĩ mãi cũng không rõ sạo mẹ lại chán ghét mình như vậy, hiện tại bà ấy đã hiểu, thì ra vì mình vốn không phải con gái bà ta!
Nhà họ Chương không có quan hệ với bà ấy, mà thiếu nữ ngày hôm đó trợ giúp bà ấy lại là cháu gái ruột của bà ấy!
Ngày nhận thân đó, Chương Nguyệt Minh…… Không, Kiều Nguyệt Minh ôm mẹ mình khóc như một đứa trẻ, giống như muốn khóc hết toàn bộ uất ức và khổ sở của từng ấy năm ra.
Tính tình Kiều Tú Chi còn kiên nghị hơn nam nhân, xưa nay luôn là đổ máu không đổ lệ, nhưng trong giờ phút này, bà ôm con gái cũng không nhịn được mà rơi lệ.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, đều đỏ hốc mắt.
Đại Kiều ôm em họ sắc mặt đã hồng nhuận hơn trước đây, cũng rơi lệ.
Tiểu Vũ không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy chị gái cậu bé thích khóc, lập tức dùng tay nhỏ mềm mại giúp cô lau nước mắt nói: “Chị đừng khóc, chị đau ở đâu? Tiểu Vũ thổi cho chị.”
Trong mắt đứa trẻ, dù là đau đớn gì, chỉ cần thổi một cái, đau đớn sẽ bay đi.
Đại Kiều sờ đầu cậu bé, ôn nhu cười nói: “Chị không đau, Tiểu Vũ thật ngoan!”
Tiểu Vũ được khích lệ, lại lần nữa che miệng nhỏ thẹn thùng nở nụ cười.
Trước đó Tiểu Vũ đã được bệnh viện kiểm tra ra khối u xoang mũi, bác sĩ không dám cho cậu bé phẫu thuật, một là kỹ thuật và thiết bị y học không quá khả quan, hai là tuổi Tiểu Vũ quá nhỏ.
Lúc ấy khi lấy được báo cáo kiểm tra, hai vợ chồng Chương Nguyệt Minh và Ngũ Quốc An ôm nhau khóc ròng.
Hai người thậm chí đều đã quyết định, chờ con đi rồi, bọn họ sẽ cùng tự sát đến địa ngục đi cùng con!
Thế gian quá khổ, bọn họ không muốn tiếp tục giãy giụa, bọn họ cũng không muốn đứa trẻ một mình lẻ loi xuống địa ngục.
Đại Kiều không biết bọn họ đã chuẩn bị tốt tâm lý chịu chết, cô thích Tiểu Vũ, cũng thích dì Minh, cho dù cuối cùng xác định bọn họ không phải người thân của mình, cô cũng sẽ giúp bọn họ.
Cho nên trong quá trình điều tra thân phận bọn họ, mỗi ngày cô đều sẽ đến nhà họ Ngũ thăm bọn họ, đưa ăn đưa uống cho bọn hắn, còn lặng lẽ thả Ngọc Châu trong nước uống của bọn họ.
Nửa tháng qua, không chỉ sắc mặt Tiểu Vũ hồng nhuận lên, thân thể hai người Kiều Nguyệt Minh và Ngũ Quốc An cũng tốt lên không ít, hơn một tuần trước Ngũ Quốc An đã có thể xuống giường.
Hiện giờ Kiều Nguyệt Minh lại nhận tổ quy tông, từng chuyện khiến hai vợ chồng thấy được hi vọng, không bao giờ nghĩ đến tự sát nữa.
Trước Cách mạng văn hóa vô sản, Ngũ Quốc An là giáo viên đại học, sau này sửa lại án xử sai, lấy thân phận của ông ấy có thể trở lại trường học giảng dạy, chỉ là trước đó bởi vì thân thể bị liệt, hơn nữa vị trí bị những người khác chiếm mất, nên không có cách nào quay về.