Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 477 - Chương 477. Đừng Đắc Ý

Chương 477. Đừng đắc ý Chương 477. Đừng đắc ý

Hiện giờ thân thể đã tốt lên, lại là con rể nhà họ Kiều, dưới sự trợ giúp của nhà họ Hoắc và nhà họ Mao, rất nhanh ông ấy đã nhận được giấy thông báo của trường học, để kỳ sau ông quay về trường dạy học.

Cuộc sống lập tức tốt đẹp lên.

Kiều Tú Chi vốn muốn mang con gái về quê, nhưng hôm nay Ngũ Quốc An có công việc, tự nhiên không thể cùng bà ấy quay về, nhưng trở về nhận tổ quy tông là tất yếu.

Kiều Nguyệt Minh đã thương lượng với chồng là Ngũ Quốc An, thừa dịp hiện tại còn đang trong kỳ nghỉ, bọn họ chuẩn bị tới trấn Vân Lai ở một tháng, sau đó lại trở về.

Ngũ Quốc An đương nhiên không phản đối.

Nhà họ Chương, ngoại trừ Đào Ngọc Phượng và em trai nhỏ nhà họ Chương, những người khác dường như đều chưa chịu trừng phạt, nhưng người đang làm trời đang nhìn, không phải không gặp báo ứng, chỉ là thời điểm chưa tới!

Nhà họ Chương tổng cộng có bốn đứa con trai, bốn đứa con trai lấy vợ sinh mười mấy đứa con gái, nhưng mà không ai sinh con trai!

Vì sinh được con trai, phương thuốc cổ truyền gì nhà họ Chương cũng đã thử qua, có thể bái thần cũng đã bái, nhưng vẫn không sinh được con trai!

Đương nhiên không phải nói con gái không tốt, nhưng người ta muốn con trai, ông trời lại cố tình không cho bọn họ như ý nguyện, đây là trừng phạt tốt nhất với bọn họ!

Đương nhiên, đây là chuyện phía sau.

——

Lần này nhà họ Kiều có thể tìm con gái về, ngoại trừ công đầu của Đại Kiều, nhà họ Hoắc và nhà họ Mao đều giúp đỡ.

Vì cảm ơn bọn họ, trước khi nhà họ Kiều trở về, định làm một bàn đồ ăn mở tiệc chiêu đãi bọn họ.

Nơi mở tiệc chiêu đãi không phải ở tửu lầu, cũng không phải nhà họ Kiều không bỏ ra được chút tiền ấy, mà là bọn họ cảm thấy tự mình làm càng có thành ý, huống chi tứ hợp viện nhà họ Mao đưa cho Đại Kiều cũng cần hơi người xông nhà.

Vì thế, địa điểm tổ chức tiệc ở tứ hợp viện.

Hoạt động như vậy, đương nhiên không thể bỏ quên Kiều Đông Hà, Đại Kiều xung phong nhận việc tới đại học Sư Phạm đón chị họ.

Sau khi Hoắc Trì nghe thấy, giống cái đuôi nhỏ cũng đi theo.

Nhìn bọn trẻ như hình với bóng, trong lòng Đái Thục Phương được an ủi, còn cố ý khoe với chị cả nhà họ Mao.

Chị cả nhà họ Mao nói bà đừng đắc ý, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ai cười đến cuối cùng còn chưa biết đâu!

Sau khi mọi người biết hành động của hai người bọn họ, đều không nhịn được cười bọn họ ấu trĩ.

Sau khi cười xong, nghĩ lại mới thấy, đứa bé Đại Kiều kia quả nhiên không tồi, nếu có thể trở thành con dâu bọn họ, vậy quả thật là phúc đức tu luyện mấy đời!

Vì thế sau chị cả nhà họ Mao, mấy anh em khác của nhà họ Mao cũng gia nhập hàng ngũ cạnh tranh.

Đái Thục Phương biết, hoàn toàn khóc không ra nước mắt.

Hai người Đại Kiều và Hoắc Trì hai ngồi xe hơi đi vào đại học Sư Phạm.

Mấy ngày nay, đại học đã thi cuối kỳ xong, mọi người hoàn toàn thả lỏng.

Có một số học sinh nhà xa, vì vé xe tỉnh, nên tất cả định nghỉ hè ở trường học, mà người bản địa nhà gần, lại thu dọn đồ chuẩn bị trở về.

Lúc Đại Kiều đi qua, bạn cùng phòng Kiều Đông Hà đều ở trong ký túc xá.

Tưởng Thiều Lệ nhìn thấy Đại Kiều, đáy mắt lập tức bùng cháy hai ngọn lửa, âm dương quái khí nói: “Không trách được có người nói người nhà quê không có giáo dưỡng, có một số người mỗi ngày chạy đến trong ký túc xá, hoá ra là coi ký túc xá như nhà mình?”

Lời này nói ra, lập tức đắc tội không ít người.

Ngoại trừ Đại Kiều và Kiều Đông Hà, trong ký túc xá còn có ba nữ sinh khác cũng là người từ nông thôn đến.

Nghe Tưởng Thiều Lệ nói, bọn họ lập tức không vui.

Trong đó có một người tính tình tương đối nóng giận lập tức phản bác: “Ký túc xá là nơi mọi người ở, muốn tới thì tới, chẳng lẽ còn phải chờ người thành phố như cô đồng ý sao?”

“Đúng vậy! Mỗi ngày đặt người nhà quê chân đất bên miệng, còn không phải là người thành phố sao, còn có thể cao quý cỡ nào?”

Một người khác nhỏ giọng phụ họa.

Tưởng Thiều Lệ nghe hai người bọn họ nói, mặt tức giận đến đỏ bừng: “Mấy người không phục cũng vô dụng, người thành phố chính là cao quý hơn mấy người, nông thôn mấy người đến bây giờ còn chưa mở điện đâu, càng miễn bàn đến ở nhà lầu, trang bị điện thoại, mấy người chính là trời sinh đê tiện so với người thành phố chúng ta!”

“Cô!” Mấy nữ sinh nghe được lời này, cũng tức giận đến đỏ bừng mặt.

Nhưng Tưởng Thiều Lệ nói khó nghe thì khó nghe, lại chọc trúng điểm tự ti nhất trong lòng bọn họ.

Bối cảnh gia đình bọn họ quả thực không thể so với người thành phố như Tưởng Thiều Lệ, Tưởng Thiều Lệ tùy tiện mua một bộ quần áo, cũng đủ để bọn họ ăn một hai tuần.

Ở điểm này, bọn họ căn bản không có tự tin đánh trả!

Bình Luận (0)
Comment