Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 484 - Chương 484. Thức Tỉnh Sở Thắng Mỹ 1

Chương 484. Thức tỉnh Sở Thắng Mỹ 1 Chương 484. Thức tỉnh Sở Thắng Mỹ 1

Mấy người thò lại gần, nhìn thấy giới thiệu trong sách 《Bách khoa toàn thư côn trùng》nói: Sau khi qua đông, ong mật sẽ bài xuất ra đồ vật màu vàng có dạng như hạt gạo, đó là phân của chúng nó, không phải mật hoa.

Khóe miệng An Bình run rẩy lên, không chỉ hiện tại cậu mới ăn, trước kia cũng ăn không ít.

Hoá ra…… Mấy năm nay cậu vẫn luôn ăn phân?

Tiểu Đông Vân kéo song bào thai lui lại một bước, ghét bỏ nói: “Anh trai, anh ô uế!”

"Phụt......"

Đại Kiều đang cố nhịn cười cũng không nhịn được nữa.

Khóe miệng An Bình co giật đến càng lợi hại: ". . ."

Kiều Đông Anh đi tới, nghe nói như thế, vẻ mặt lộ ra nghi hoặc, chờ sau khi cô ấy biết chuyện gì xảy ra, nhất thời cười đến nước mắt đều chảy ra.

Cười xong, cô ấy còn không quên đâm thêm vào vết sẹo nói: "Chị nói nè An Bình, khi còn bé em muốn ăn mấy thứ đồ vật thối hoắc, chị cũng lười quan tâm em, dù sao khi đó trong nhà quá nghèo, nhưng bây giờ trong nhà càng ngày càng tốt, tại sao em lại còn đi ăn phân vậy?"

Vẻ mặt An Bình tan vỡ, thật sự đã sắp khóc: ". . . Chị hai, lúc trước em làm sao biết đó là phân chứ? Mẹ từ nhỏ nói với em đó là mật hoa, so với mật bên trong tổ còn bổ cho thân thể hơn, đồ vật có thể bồi bổ như thế thì em sao có thể lãng phí chứ?"

Mọi người: ". . ."

Hoá ra. . . cậu bị mẹ mình hãm hại?

Rốt cục không khỏi dồn dập có chút đồng tình với cậu, còn lấy một nửa mật ong còn lại trong tay cậu tới nghiên cứu.

Sau một phen nghiên cứu, Tiểu Đông Vân dùng ánh mắt nhìn xem kẻ ngốc mà nhìn anh mình nói: "Anh trai, coi như mẹ nói với anh đó là mật hoa, lẽ nào anh không nhìn thấy phía trên kia không có vị hương hoa sao? Coi như lỗ mũi của anh xảy ra vấn đề rồi, nhưng trên đó có viết phân ong có mùi vị thối, lẽ nào vị giác của anh cũng xảy ra vấn đề rồi sao?"

An Bình: ". . ."

Chuyện đến nước này, cậu cũng không biết nên giải thích thế nào là cậu thật sự không thích ăn phân.

Đến buổi tối lúc ăn cơm, Tiểu Đông Vân còn nói ra chuyện này ở trên bàn cơm.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt của mọi người đều một lời khó nói hết, bởi vì trên bàn cơm này, người từng ăn qua phân của ong mật hiển nhiên chỉ có một mình An Bình.

Hai vợ chồng Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ đều đỏ mặt, hơi cúi ánh mắt nhìn chằm chằm mặt bàn không nói lời nào.

Nhưng Kiều Chấn Quốc không để ý, nở nụ cười: "Ha ha ha, thì ra đó là phân sao, sớm biết khi còn bé thì cha đã không vì một đống phân đó mà đoạt với thằng hai."

Kiều Chấn Quân: ". . ."

Đại Kiều nhìn mặt cha mình đỏ chót, suýt chút nữa bật cười.

Vạn Xuân Cúc một mặt cả kinh nói: "Cái kia màu sắc vàng óng ánh như vậy, làm sao có khả năng là phân chứ?"

Kiều Đông Anh nói: "Mẹ, phân người có lúc cũng là vàng óng ánh."

Mọi người: ". . ."

Vạn Xuân Cúc một mặt xin lỗi nhìn con trai: "An Bình, mẹ có lỗi với con, mẹ cho rằng đó là đồ bổ, còn lén lút đặc biệt giấu đi để cho một mình con ăn."

An Bình: ". . ." Xin đừng nói nữa.

Tiểu Đông Vân một lời kinh người nói: "Thì ra cha mẹ tay phân tay nước tiểu nuôi lớn trẻ con việc này là thật sự, anh trai, anh chính là được nuôi lớn bằng phân."

"Xì xì -- "

Mọi người cũng không nhịn được nữa bắt đầu cười lớn.

Đại Kiều cũng hé miệng nở nụ cười, đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Đông Vân, cảm thấy cái miệng này của em gái thực sự là quá lợi hại.

--

Kiều Chấn Dân bên này dẫn con gái Kiều Đông Uyển đi tới nhà họ Sở.

Nhìn thấy Sở Thắng Mỹ được đón về nhà mẹ đẻ để tĩnh dưỡng, hai người đều có chút bị chấn động.

Hai năm trước thời điểm bọn họ nhìn thấy Sở Thắng Mỹ, cô ấy hoàn toàn không phải bộ dáng hiện tại này.

Khi đó sắc mặt cô ấy hồng hào, dáng người đầy đặn, ánh mắt nhìn rực rỡ, vừa nhìn chính là cuộc sống gia đình trải qua tạm ổn, rất thoải mái.

Nhưng bây giờ cả người cô ấy gầy đến gần như thoát dáng, dùng da bọc xương để hình dung cũng không quá đáng chút nào, hai gò má của cô ấy cũng lõm vào, mái tóc trước đây vừa đen vừa sáng đã sớm mất đi ánh sáng lộng lẫy, hơn nữa nhìn đến dường như còn có dấu hiệu bị hói đầu.

Bọn họ đi vào, dường như cô ấy không có phát hiện, hoặc là nói cô ấy nhận ra được, chỉ là không để ý.

Cô ấy ngồi ở trên ghế, cả người kinh ngạc mà nhìn dưới mặt đất, ánh mắt trống rỗng mà bi thương, dáng dấp kia nhìn khiến bên trong lòng người vô cùng khó chịu.

Kiều Đông Uyển đi tới ngồi ở bên người cô ấy, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô ấy hô một tiếng: "Dì Thắng Mỹ, con là Tiểu Uyển Nhi, con và cha đến thăm dì."

Bình Luận (0)
Comment