Dưới bóng đêm, màu trắng bạc của ánh trăng chiếu sáng vào trên người bọn họ, trái tim Kiều Chấn Dân đột nhiên ầm ầm nhảy lên.
Một trận gió lạnh thổi qua đến, ông rùng mình một cái phục hồi tinh thần lại: "Đi thôi, chúng ta trở về đi thôi."
Sở Thắng Mỹ gật đầu, đi theo phía sau ông, hai người từng bước từng bước về nhà họ Sở.
Những người khác trong nhà họ Sở không biết Sở Thắng Mỹ nửa đêm từng đi ra ngoài, càng không biết cô ấy đã từng muốn tự sát.
Chuyện này Kiều Chấn Dân cũng không nhắc đến với bất kỳ ai.
Sở Thắng Mỹ đối với hành vi ông giữ bí mật cho cô ấy rất là cảm động.
Bởi vì tết sắp đến, Sở Thắng Mỹ bên này tốt lên, Kiều Chấn Dân cũng dẫn Kiều Đông Uyển trở về nhà họ Kiều.
--
Lần này tết đến, nhà họ Kiều phi thường náo nhiệt.
Không chỉ Kiều Nguyệt Minh dẫn một nhà bốn người lại đây, một nhà năm miệng ăn của Kiều Hồng Hà cũng từ bộ đội quay về.
Trừ bọn họ ra, nhà họ Hoắc cũng lại đây với bọn họ cùng nhau đón tết.
Cũng may hai năm qua nhà họ Kiều mua phòng mới, bằng không nhiều người như vậy đúng là không đủ chỗ.
Lần này cùng nhà họ Hoắc đến đây còn có cháu gái ruột Đái Hiểu Tuyết của Đái Thục Phương.
Lúc trước nhà họ Hoắc có chuyện, nhà họ Đái làm nhà tư bản, bọn họ cũng phải đến nông trường, toàn gia phân tán khắp nơi, mãi đến sau bình phản mới tụ họp lại được.
Chỉ là bởi vì Đái Thục Phương có Hoắc Chính Sâm cho tiền, lập tức thành người giàu có, mà phần lớn gia sản nhà họ Đái đều không thể lấy về, chỉ lấy được căn nhà.
Cứ như vậy, Đái Thục Phương liền thành đối tượng được tranh giành lấy lòng của nhà mẹ đẻ bên kia.
Đái Thục Phương đối với người ở nhà mẹ đẻ không che chở cũng không thánh mẫu, chỉ cần là người cần lao chịu làm thì bà có thể giúp đỡ một chút.
Nếu như gặp phải những người muốn từ nhà họ Hoắc bọn họ chiếm chỗ tốt, ngay cả một ánh mắt bà cũng không cho đối phương, trực tiếp đuổi bọn họ ra khỏi cửa.
Đái Hiểu Tuyết là con gái của anh trai bà, cùng tuổi với Đại Kiều, dáng vẻ lớn lên xinh đẹp khéo léo, hơn nữa so với lúc bà còn trẻ giống nhau đến mấy phần, cho nên mấy tháng trước bà nhận nuôi cháu gái đến nhà họ Hoắc tới chăm sóc.
Bà vốn không muốn mang cháu gái lại nhà họ Kiều, nhưng cuối cùng không chống cự nổi cô ta làm nũng mà gật đầu.
Nhà họ Kiều cùng nhà họ Hoắc có quan hệ tốt, đối với chuyện bà mang thêm một người lại đây đương nhiên không có ý kiến gì.
Lúc này Đái Hiểu Tuyết nhìn Đại Kiều như là vầng trăng sáng được vì sao vây quanh, hai mắt đều đố kị đến đỏ lên như một con thỏ.
Trước khi cô ta đến thì đã biết có một người là Đại Kiều, bởi vì không chỉ cô của mình mỗi ngày đều nhắc tới Đại Kiều, ngay cả anh họ và ông nội Hoắc cũng như thế, mỗi ngày không nhắc tới mấy lần trong lòng liền không thoải mái.
Nhà họ Hoắc còn có một phòng chuẩn bị riêng cho Đại Kiều, bên trong có các loại quần áo đẹp đẽ, khi cô ta nói muốn mặc những bộ quần áo kia thì lại bị anh họ không chút lưu tình từ chối.
Lúc đó cô ta tức giận đến đòi mạng.
Cô ta là em họ của anh, người gọi là Đại Kiều kia tính là gì, anh tình nguyện đối tốt với một người ngoài cũng không đối xử tốt với cô ta.
Thực sự là đầu óc nước vào.
Sau đó cô ta ở nhà họ Hoắc càng ở lâu, biết đến càng nhiều, trong lòng cũng càng đố kị.
Lần này cô ta kiên trì muốn đi qua, chính là muốn nhìn một chút Đại Kiều đến cùng là thần thánh phương nào.
Cô ta vốn cho là một cô gái ở nông thôn coi như xinh đẹp nữa thì cũng chỉ có hạn.
Coi như vóc người đẹp đẽ, nhưng khí chất của khẳng định rất bần nông.
Nhưng lúc này cô ta nhìn thiếu nữ da trắng mỹ mạo chân dài trước mắt, trong lòng nhất thời sụp đổ.
Thiếu nữ trước mắt không chỉ lớn lên đẹp đẽ, hơn nữa khí chất tuyệt hảo, cô đứng ở nơi đó, dù cho bất động không cười, ánh mắt của mọi người cũng không nhịn được bị cô hấp dẫn.
Cô thật giống như một viên trân châu sáng lấp lánh, khiến người ta muốn che chở trong lòng bàn tay.
Đái Hiểu Tuyết nắm chặt hai nắm đấm, môi bị cắn đến trắng bệch.
Cô sao có thể lớn lên xinh đẹp như vậy?
Tức giận.
Phàm là dung mạo khó coi một chút, hoặc là khí chất thô lỗ cũng được, cô ta liền có thể thẳng thắn chán ghét cô.
Cô ta đối với người lớn đẹp đẽ từ trước đến giờ không có sức đề kháng.
Đái Hiểu Tuyết si mê sắc đẹp cắn răng nhìn Đại Kiều, trong lòng có vô số mãnh thú đang gầm thét.
Tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy, cô ta làm sao mà chán ghét đây chứ?
Đáng ghét.