Không được.
Cô ta không thể không chí khí như thế, không phải chỉ là lớn lên đẹp đẽ một chút thôi sao, chẳng có gì ghê gớm.
Đái Hiểu Tuyết ở trong lòng tiếp sức cho chính mình, giúp mình không chịu thua kém.
Vừa lúc đó, Đại Kiều tựa hồ cảm giác được ánh mắt của cô ta, xoay người nhìn về phía cô ta, sau đó cong môi nở nụ cười.
Ánh mặt trời ngày đông từ trước cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trên người cô, nét cười của cô hồn nhiên lại xán lạn, lông mi vừa cong vừa dài, con mắt có chút hơi nước, đẽ đến làm tim người ta gia tốc đập nhanh hơn.
Đái Hiểu Tuyết che ngực, gương mặt kích động đến đỏ chót.
A, đây là tiểu tiên nữ đẹp tuyệt thế nào đây chứ?
Làm sao có thể cười đến đẹp mắt như vậy chứ?
Đại Kiều nhìn bộ dáng này của cô ta, còn tưởng rằng nơi nào không thoải mái, liền bước chân đi về phía cô ta: "Chị không sao chứ?"
Đái Hiểu Tuyết kích động đến tay chân luống cuống: "Tôi. . . Tôi, tôi không có chuyện gì, em gái Đại Kiều, dung mạo của em thật là đẹp mắt."
Đại Kiều không nghĩ tới câu nói đầu tiên của cô ta lại khen chính mình, có điều mỗi người đều thích nghe tán dương, cô cũng không ngoại lệ.
Cô nhẹ mím môi, lộ ra hai bông hoa lê nói: "Cảm ơn chị khích lệ, dung mạo của chị cũng rất đẹp đẽ."
Đái Hiểu Tuyết bị thổi phồng đến mức cái cổ đều hồng thấu: "Thật sao? Em thật sự cảm thấy chị đẹp mắt sao?"
Đại Kiều gật gù.
Đái Hiểu Tuyết có loại cảm giác khó thở sắp ngất.
Cô ta được tiên nữ khen…
Một đầu khác ánh mắt của Hoắc Trì vẫn nhìn theo Đại Kiều, nhìn thấy cô đi đến gần Đái Hiểu Tuyết, lông mày không khỏi nhíu lại.
Anh không phản đối mẹ mình tiếp tế người của nhà mẹ đẻ, chỉ cần bọn họ không được voi đòi tiên là được.
Đái Hiểu Tuyết tính tình hoạt bát năng động, một cái miệng ba ba như chim sẻ, cả ngày líu ra líu ríu nói liên tục, từ khi cô ta lại đây, nhà họ Hoắc náo nhiệt hơn nhiều.
Mẹ anh và ông nội luôn chê trong nhà quá ít người, quá lạnh lẽo, Đái Hiểu Tuyết đến vừa vặn bù đắp điểm này.
Ở phương diện này, anh rất cảm ơn em họ mang đến vui vẻ cho người nhà, nhưng em họ này có một khuyết điểm, chính là có chút mưu mô.
Từ trên xuống dưới nhà họ Hoắc đều rất yêu thích Đại Kiều, bởi vậy Đái Hiểu Tuyết nói không ít lời ganh tỵ, tuy rằng những câu nói kia không tính cay nghiệt nhưng anh vẫn không thích.
Anh lo lắng vào lúc này Đái Hiểu Tuyết sẽ nói gì đó không êm tai đối với Đại Kiều, cũng mau mau cũng bước chân đi tới.
Ai biết mới vừa đi tới liền nghe Đái Hiểu Tuyết một mặt thẹn thùng nói: "Em gái Đại Kiều, chị có thể cùng em làm bạn tốt hay không?"
Hoắc Trì: ?
Đại Kiều mềm mại nói: "Đương nhiên có thể."
Đái Hiểu Tuyết cảm động đến giống như sắp khóc đến nơi: "Quá tốt rồi. Em gái Đại Kiều, chờ sau khi chị trở về sẽ gửi đồ ăn ngon lại đây, đúng rồi, em thích ăn cái gì?"
Hoắc Trì: ? ??
Chuyện này. . . dường như so với những gì anh nghĩ có chút không giống nhau.
Lẽ nào đây là thủ đoạn mới của cô ta sao?
Hoắc Trì không nghĩ ra, tằng hắng một cái nói: "Hiểu Tuyết, em đừng cứ kêu em gái Đại Kiều, so với Đại Kiều thì em nhỏ hơn ba bốn tháng."
Đái Hiểu Tuyết nghe vậy lộ ra vẻ giật mình, con mắt rơi vào trên mặt Đại Kiều trắng mịn nói: "Cô gái lớn lên xinh đẹp như chị nhìn thấy đều không hiện ra tuổi, không giống da dẻ của em vừa vàng vừa nhăn, em còn tưởng rằng em lớn hơn chị vài tuổi đó."
Hoắc Trì: ? ? ?
Ngay cả bản thân mình cũng giẫm?
Đây nếu như là thủ đoạn mới của cô ta thì cũng không khỏi. . . quá khổ tâm rồi thì phải?
Đại Kiều hé miệng nở nụ cười: "Da dẻ có thể bảo dưỡng, hơn nữa chị cảm thấy em rất đáng yêu."
Đái Hiểu Tuyết lắc lắc thân thể thẹn thùng nói: "Chị càng đáng yêu hơn."
Hoắc Trì: ". . ."
Tại sao có loại cảm giác anh ở đây rất dư thừa?
Hoắc Trì xem em họ đối với Đại Kiều không có địch ý, liền từ bỏ cảnh cáo.
Cứ như vậy, phía sau Đại Kiều lại thêm một cái đuôi nhỏ, hơn nữa còn là một đuôi nhỏ có khuôn mặt si mê.
——
Đến giờ ăn cơm, bởi vì trong phòng không đủ chỗ ngồi, không thể làm gì khác hơn là đi đến trong sân ăn.
Thêm vào hai ông bà cụ nhà họ Ngụy, tổng cộng ba mươi mốt miệng ăn, chia làm hai bàn dành cho người lớn và hai bàn dành cho trẻ con.
Thức ăn hôm nay vô cùng phong phú, bây giờ quốc gia cổ vũ phát triển kinh tế, muốn mua đồ thuận tiện hơn nhiều, không giống như kiểu trước đây, làm thêm một chút thịt còn phải lo lắng hàng xóm phát hiện.
Nhưng hiện tại không sợ, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có người đi báo cáo.
Nhà họ Kiều hôm nay làm các món ăn: tôm hùm hấp dầu, sườn chiên nước tương, canh gà nấu măng, cá hấp, món chính lại có xôi ngọt thập cẩm, cùng với sủi cảo Ngũ Phúc làm thành năm loại màu sắc.
Người lớn trẻ con đều ăn đến miệng dính đầy nước mỡ.