Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 490 - Chương 490. Hai Đứa Ngốc Nghếch

Chương 490. Hai đứa ngốc nghếch Chương 490. Hai đứa ngốc nghếch

Tuy rằng hai năm qua kinh tế tốt hơn, nhưng những món ăn này không phải có tiền liền có thể ăn được, cơm nước của nhà họ Kiều chính là tốt hơn so với bên ngoài.

Thời điểm ăn sủi cảo, Đại Kiều cọt kẹt một tiếng cắn được một đồ vật, phun ra vừa nhìn cười nói: "Con ăn được một đồng tiền."

Vạn Xuân Cúc thấy thế, trong lòng ganh tỵ đến không chịu được.

Vì để ăn được sủi cảo có đồng tiền, bà ta liên tiếp ăn ba mươi cái sủi cảo, nhưng sững sờ không ăn được cái có đồng tiền.

Bà ta bĩu môi nói: "Đại Kiều đứa nhỏ này thật là có phúc đến mức khiến người ta tức giận, có điều, người này phúc khí đều là có định sẵn, nếu như phúc khí quá nhiều, chỉ sợ có mấy người không chịu nổi."

Bà ta vừa dứt lời thì đã có âm thanh căm giận bất mãn nói: "Vị thím này, lời này của thím là có ý gì? Chị Đại Kiều lớn lên xinh đẹp như vậy, cho dù phúc khí khắp thiên hạ tập trung ở trên người chị ấy, chị ấy cũng chịu đựng được."

Người nói ra lời này không phải người khác, chính là Đái Hiểu Tuyết mê muội.

Đại Kiều bị Đái Hiểu Tuyết tâng bốc đến mức đều có chút xấu hổ.

Tiểu Đông Vân gật đầu theo: "Chị gái này nói đúng, chị Đại Kiều có phúc khí đều chịu đựng được, mẹ, mẹ đừng làm kẻ xấu gây chuyện, ăn thật ngon sủi cảo của mẹ đi."

Vạn Xuân Cúc: ". . ."

Bà ta suýt chút nữa liền tức hộc máu tại chỗ.

Người ngoài nói bà ta thì thôi, nhưng con gái mà bà ta một lòng nâng ở lòng bàn tay cũng nói như vậy, bà ta cảm thấy vừa khổ sở lại tức giận.

Kiều Hồng Hà "xì xì" nở nụ cười: "Nhớ tới khi còn bé Đông Lâm và Nhất Minh vì tranh cướp sự yêu thích của Đại Kiều, hai đứa thường hay đánh nhau như gà đá vậy, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, Đại Kiều vẫn được người yêu thích như thế."

Hai người Đông Lâm và Nhất Minh nghe nói như thế, hơi liếc mắt nhìn nhau, đều xấu hổ mặt đỏ lên.

Hai người bây giờ đều đang vào giai đoạn thay đổi giọng nói, cho nên một buổi tối đều không nghe được âm thanh của bọn họ.

Đái Thục Phương gật đầu nói: "Đây cũng là Đại Kiều đáng giá được người yêu thích, đừng nói trẻ con yêu thích, tôi là người lớn cũng yêu thích"

Kiều Nguyệt Minh và Kiều Chấn Dân nghe nói như thế cũng liền phụ họa theo.

Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều từng chịu "ân huệ"của Đại Kiều, hơn nữa ngoại trừ điểm ấy, Đại Kiều làm tiểu bối, lớn lên đẹp đẽ lại thông minh, tính tình dịu dàng mềm mại, ai gặp lại không thích?

Vạn Xuân Cúc nghe được tất cả mọi người khích lệ Đại Kiều, càng ngày càng tức muốn chết.

Sau khi ăn xong, những người lớn phát tiền mừng tuổi cho trẻ con, mà Đại Kiều thu được tiền mừng tuổi hiển nhiên nhiều hơn những anh chị em khác.

Có điều mọi người tựa hồ đối với chuyện này cũng đã không cảm thấy kinh ngạc, ngoại trừ Vạn Xuân Cúc đố kị đỏ cả mắt ra thì không có người nào bất mãn.

Có điều ý kiến của Vạn Xuân Cúc xưa nay đều bị mọi người quên đi, cho nên bầu không khí đêm trừ tịch rất là ấm áp.

Thời điểm đón giao thừa, bọn nhỏ ở một bên chơi bài, một bên cười vui vẻ nói chuyện cười, nói nói liền nói đến An Bình ăn phân ong mật.

Những người khác nghe xong cười ha ha, An Bình đã bị cười đến mất cảm giác.

Cũng may tính cách của cậu tốt, nếu như biến thành người khác bị mọi người cười nhạo như thế, phỏng chừng đã sớm giận dữ, cậu nhiều lắm chỉ làm ra vẻ mặt đau khổ cầu mọi người đừng nói.

Ai biết vào lúc này, có người kinh động thiên hạ nói: "A, thật là đúng dịp, tôi cũng đã từng ăn phân.”

Mọi người: "..."

Mọi người cảm thấy một làn gió ngổn ngang thổi qua, chuyện trùng hợp như vậy cũng không phải câu chuyện có giá trị cao gì hết.

Nhưng mà Đái Hiểu Tuyết lại lộ ra một mặt kinh hỉ.

An Bình nghe được cô ta không có ý cười nhạo mình, đột nhiên cảm thấy cô ta đáng yêu lại thẳng thắn, không giống những người khác.

Đái Hiểu Tuyết tiếp tục nói lời kinh người: "Khi còn bé tôi cảm thấy rất tò mò phân của chính mình có mùi vị gì, cho nên tôi hay dùng ngón tay đào một chút đến ăn, ai biết mới vừa bỏ vào trong miệng liền bị mẹ tôi nhìn thấy."

Mọi người: "... . . ."

Đề tài này vô cùng mất vệ sinh, có thể đừng tiếp tục nữa hay không?

Hoắc Trì nhìn em họ líu ra líu ríu nói không ngừng, cũng im lặng không nói gì.

Trước ngày hôm nay, sao anh lại không phát hiện em họ còn có tính cách hài hước như vậy chứ?

Đại Kiều nhìn thấy mọi người nói chuyện cười, tựa ở trên người chị họ ha ha nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Sao em lại cảm thấy dáng vẻ anh họ nhìn Hiểu Tuyết thật giống có chút kích động vậy?"

Kiều Đông Anh hướng em trai nhìn sang, sau đó quay về trần nhà lườm một cái: "Hai đứa ngốc nghếch."

Tất cả mọi người không muốn tiếp chuyện Đái Hiểu Tuyết, vì là để cho cô ta không cách nào nói tiếp, thế mà luôn có người phảng phất như gặp phải tri kỷ.

Bình Luận (0)
Comment