Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 491 - Chương 491. Ầm Ĩ Đêm Trừ Tịch

Chương 491. Ầm ĩ đêm trừ tịch Chương 491. Ầm ĩ đêm trừ tịch

Người này chính là An Bình cũng từng ăn qua phân, chỉ thấy hai mắt cậu sáng lấp lánh mà nhìn Đái Hiểu Tuyết: "Vậy sau đó thì sao? Mẹ cô có đánh cô không?"

Đái Hiểu Tuyết lắc lắc đầu nói: "Không có, mẹ tôi nói sau khi tắm rửa sạch sẽ cho tôi rồi thì vẫn còn cần tôi."

An Bình một mặt thở phào nhẹ nhõm: "Đương nhiên là cần rồi, ăn phân thì làm sao chứ?"

Đái Hiểu Tuyết gật đầu như con gà mổ thóc: "Đúng vậy, nhưng sau khi anh trai biết tôi ăn phân xong thì vẫn rất ghét bỏ tôi, nhưng tôi cảm thấy mình không có bẩn chút nào."

Mọi người: "..."

Bọn họ có phải là nên đi ra, đem sân bãi tặng cho hai người này hay không?

Tiểu Đông Vân chu cái miệng nhỏ, âm thanh điềm nhiên nói: "Em cảm thấy mẹ chị nên đánh chị một trận, như vậy thì chị mới có thể nắm giữ một tuổi ấu thơ hoàn chỉnh."

Ý tứ chính là chưa từng bị đánh thì tuổi ấu thơ không hoàn chỉnh, đối với trẻ con phá phách nên tàn nhẫn mà đánh.

Mọi người nghe nói như thế cũng không nhịn được nở nụ cười.

——

Nhà họ Kiều bên này cười nói thoải mái, nhà họ Hoắc cách xa ở Hương Giang lại là mây mù che phủ.

Vương Anna từ khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú, cả người đều tan vỡ.

Tính tình của bà ta vốn dĩ rất kém cỏi, nhưng kể từ khi biết chính mình sinh bệnh, càng ngày càng trầm trọng thêm.

Bà ta mỗi ngày đều chửi bới liên tục, mắng Hoắc Chính Sâm, mắng Đái Thục Phương, mắng Hoắc Trì, bác sĩ và hộ sĩ trong bệnh viện, toàn bộ đều bị chửi bới.

Nếu không phải nể mặt là người có tiền, bà ta đã sớm bị đuổi ra khỏi cửa.

Hoắc Chính Sâm đối với tính khí này của bà ta càng ngày càng không chịu được, nhưng thời điểm như thế này ông cũng không làm được chuyện vứt bỏ mặc kệ, không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống cỗ tức giận này.

Vương Anna không tin trình độ của bác sĩ ở Hương Giang, kiên trì phải về nước Mỹ làm giải phẫu.

Nhưng bác sĩ nói rồi, hiện tại tình huống của bà ta không thích hợp lại hao tổn nữa, hơn nữa đi đến nước Mỹ cũng chưa chắc có thể lập tức sắp xếp giải phẫu, cứ như vậy, chỉ có thể làm lỡ thời gian trị liệu tốt nhất.

Hoắc Chính Sâm không thể làm gì khác hơn là tận tình khuyên nhủ bà ta ở lại Hương Giang trị liệu.

Vương Anna khởi đầu vẫn nháo phải đi về, chỉ là rất nhanh bà ta liền câm miệng, tế bào ung thư trên người bà ta khuếch tán rất nhanh, ngực bà ta đã bắt đầu tràn ra nhũ dịch có mùi, tuyến dịch limpha ở nách sưng to lên đến đáng sợ, bệnh trạng ho ra máu và đau xương cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Hệ thống miễn dịch suy kiệt đến lợi hại, ở tình huống như vậy, coi như bà ta kiên trì phải về nước Mỹ cũng hữu tâm vô lực.

Cuối cùng Vương Anna ở Hương Giang làm giải phẫu.

Tóc của bà tà toàn bộ cạo trọc, bộ ngực bị cắt đứt một bên, sau khi giải phẫu, bà ta vuốt một bên ngực còn dư lại của chính mình, nhất thời phát sinh tiếng thét chói tai.

"Ông trời không công bằng, tại sao lại đối xử với tôi như vậy, Vương Anna tôi đến cùng đã làm sai điều gì?"

"Tiện nhân, khẳng định là con tiện nhân kia nguyền rủa tôi. Trước khi tôi gặp cô ta thì thân thể còn rất tốt, nhất định là cô ta hại tôi."

"Tiện nhân, lấy đi nhiều tài sản của nhà họ Hoắc chúng ta như vậy còn không vừa lòng, tôi sẽ không bỏ qua, cho dù tôi chết cũng muốn lôi kéo cô ta đồng thời xuống Địa ngục."

"Em sinh bệnh là thân thể xảy ra thay đổi, chuyện này cùng Thục Phương có quan hệ gì? Ung thư là trong thân thể xuất hiện tế bào ung thư, cho dù cô ấy có bản lĩnh lớn bằng trời, cũng không có cách nào đem tế bào ung thư nhét vào trong thân thể của em đúng chứ?”

Hoắc Chính Sâm bình thường nhìn bà ta chỉ thiên mắng địa cũng thôi, nhưng hôm nay nhìn thấy bà ta đem bệnh của mình đẩy đến trên người Đái Thục Phương, cũng không nhịn được nữa.

Vương Anna nhìn ông nói một tiếng Thục Phương, càng ngày càng đố kị đến hai mắt đỏ đậm: "Chính là con tiện nhân kia hại em. Bởi vì em đã cướp anh đi, cho nên lòng cô ta sinh không phục, tìm người nguyền rủa em. Em muốn đi tố cáo cô ta."

Hoắc Chính Sâm: "..."

Ông cảm thấy Vương Anna quả thực có bệnh.

Ngay cả lời nói vô căn cứ như vậy cũng nói được.

Vương Anna bị ông dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc nhìn mình, kích thích càng ngày càng điên cuồng: "Làm sao? Anh không nỡ sao, anh đau lòng đúng không? Em biết trong lòng anh không quên được cô ta, anh là con rùa đen khốn kiếp, nếu như khi đó anh không quên được cô ta, vậy tại sao lại lựa chọn ở cùng với em?"

Hoắc Chính Sâm chỉ cảm thấy trong lòng từng trận mệt mỏi: "Em nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai anh lại mang các con sang đây thăm em."

Ngày hôm nay là đêm trừ tịch, vốn dĩ hẳn là một nhà đoàn viên, nhưng nhà họ Hoắc lại ầm ĩ

Cái nhà này nửa khắc ông cũng không muốn ở lại.

Nói xong ông xoay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment