Câu phía sau ông cũng không nói ra, nhưng Sở Thắng Mỹ dường như cảm nhận được cái gì, rũ mắt xuống không hé răng.
Không khí bỗng chốc có chút ám muội.
Đúng lúc này, ở cửa truyền đến một trận ầm ĩ.
"Phục vụ, cần một bàn lớn, chúng tôi có tổng cộng mười mấy người!"
Phục vụ lập tức lộ khuôn mặt tươi cười đi lên chào đón: "Bên này mời."
Bởi vì đối phương nhiều người, gây ra động tĩnh quá lớn, Kiều Chấn Dân tự nhiên mà vậy đưa ánh mắt qua, sau đó liền nhìn thấy một người —— Thạch Cầm Tâm.
Ông ta và Thạch Cầm Tâm ly hôn bảy năm, sau đó người hai nhà không còn liên hệ, ông ta cũng không gặp lại bà ta, sau này nghe nói bà ta gả đến tỉnh ngoài.
Nhoáng một cái bảy năm, hiện giờ gặp lại, lị có một cảm giác dường như đã mấy đời.
Thạch Cầm Tâm béo hơn trước kia một chút, dáng người rõ ràng biến dạng, sắc mặt có chút tiều tụy, đáy mắt đen nhìn rất dọa người.
Khi ông ta nhìn qua, Thạch Cầm Tâm vừa lúc nhìn qua, ánh mắt hai người chạm vào không trung.
Thân mình Thạch Cầm Tâm run lên, một cước dẫm trên mu bàn chân người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ đó rất không vui nói: "Cô đi đường kiểu gì vậy? Ánh mắt chỉ dùng để trang trí cho đẹp hả?"
Trên mặt Thạch Cầm Tâm lộ ra nụ cười xấu hổ: "Thực xin lỗi cô, cháu… Cháu không phải cố ý!"
Ở trước mặt chồng cũ bị người quở trách như vậy, điều này khiến bà ta cảm thấy vô cùng lúng túng và xấu hổ.
Bà ta hận không thể đào cái hố chôn mình!
Kiều Chấn Dân không có vui sướng khi người gặp họa, ông ta thu hồi ánh mắt, làm bộ như không có nhìn thấy một màn vừa rồi.
Năm đó ông ta rất tức giận bà ta nói dối đổ trách nhiệm lên người Tiểu Uyển Nhi, nhưng hôm nay hai người đã không có quan hệ gì, chuyện cũng trôi qua lâu như vậy, ông ta sớm đã buông xuống.
Thạch Cầm Tâm thấy ông ta cúi đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại dâng lên một sự thất vọng không rõ.
Sau khi ly hôn với Kiều Chấn Dân, cuộc sống của bà ta ở nhà mẹ đẻ vô cùng khổ sở, lời nói của người nhà lạnh nhạt trách cứ bà ta không nên nói dối, lại càng không nên xé bỏ quan hệ trước mặt chồng trước, để nhà mẹ đẻ cùng mất mặt với bà ta.
Hàng xóm chung quanh cũng luôn dùng ánh mắt khác thường để nhìn bà ta, các loại lời đồn đãi nói nhảm giống như con dao sắc bén, cắt bà ta đến máu tươi chảy ròng.
Bà ta đã sớm hối hận, bắt đầu từ giây phút Kiều Chấn Dân muốn ly hôn với bà ta đã hối hận, nhưng trên đời không có thuốc hối hận, mỗi người đều phải phụ trách vì hành vi của mình!
Bà ta từng nghĩ tới đi tìm Kiều Chấn Dân, muốn cầu ông ta tha thứ cho mình, nhưng bà ta biết, cho dù bà ta quỳ trước mặt ông ta, ông ta cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình!
Sau đó có thân thích giới thiệu một người đàn ông tỉnh ngoài cho bà ta, bà ta không chút suy nghĩ liền đồng ý.
Thời điểm đó bà ta thầm nghĩ rời xa tất cả bên cạnh, rời xa tất cả lời đồn đãi nhảm nhí.
Người chồng bây giờ của bà ta lớn hơn bà ta mười tuổi, sinh một trai một gái với người vợ trước đã chết.
Trên đời này không dễ làm nhất đó là làm mẹ kế, mỗi lần bị con trai con gái của chồng làm khó dễ, bà ta sẽ nhớ tới Tiểu Uyển Nhi, nhớ tới cô bé im lặng thẹn thùng cười với bà ta.
Bà ta liền hận không thể ác độc tát mình mấy cái!
Lúc này ánh mắt của bà ta chuyển dời đến trên người Sở Thắng Mỹ ngồi đối diện Kiều Chấn Dân, đáy mắt hiện lên sự phức tạp.
Ngay sau đó chợt nghe người phụ nữ phía trước kéo bà ta một cái nói: "Cô đang làm cái gì vậy? Suốt ngày tinh thần hoảng hốt, tôi gọi cô bao nhiêu lần cô cũng không nghe thấy, cô bị điếc hả?
Lúc này Thạch Cầm Tâm mới phục hồi lại tinh thần, lại liên tục giải thích.
Người phụ nữ đó cũng không bỏ qua: "A Lâm à, cháu cần phải quản vợ của cháu thật tốt, thật sự là rất không biết làm người, cô thậm chí hoài nghi cô ta cố ý đối nghịch với cô!"
Lời này vừa dứt, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lập tức chửi Thạch Cầm Tâm.
Thạch Cầm Tâm đỏ bừng mặt, nhưng không có cãi lại.
Cảnh còn người mất.
Kiều Chấn Dân nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Sở Tắng Mỹ chú ý tới nét mặt của ông ta có hơi không đúng, nhỏ giọng nói: "Anh làm sao thế?"
Kiều Chấn Dân cười với bà ta nói: "Không có việc gì, chỉ là thấy một cố nhân."
"Cố nhân?" Sở Thắng Mỹ muốn quay đầu lại nhìn, lại bị ông ta ngăn cản.
Kiều Chấn Dân nói: "Đừng quay đầu lại, là vợ trước của anh."
Sở Thắng Mỹ sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới cái gọi là vợ trước không phải Trần Xảo Xảo, mà là một người phụ nữ họ Thạch.
Nói như vậy, kỳ thật hôn nhân của ông ta cũng rất nhấp nhô, một người cắm sừng ông ta, một người lại gây rắc rối.