Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 496 - Chương 496. Không Phục

Chương 496. Không phục Chương 496. Không phục

Tuy rằng cô ấy với Đỗ Trác Thành nhìn như rất tốt đẹp, nhưng cuối cùng anh ta vứt bỏ bản thân, còn dùng cách thảm thiết như thế chấm dứt mạng sống của mình, khiến cô ấy không thể không hoài nghi, hạnh phúc cô ấy từng nghĩ đến chỉ là một mình cô ấy tình nguyện.

Kiều Chấn Dân thấy cô ấy bởi vì lời nói của mình mà sắc mặt ủ rũ, lập tức nghĩ đủ chuyện cười chọc cô ấy vui vẻ.

Sở Thắng Mỹ rất nhanh lại giãn mặt ra nở nụ cười.

Thạch Cầm Tâm ngồi ở một đầu khác thấy bọn họ cười đùa hoà thuận vui vẻ, tâm như dao cắt.

——

Học kỳ mới lại bắt đầu.

Tiểu Đông Vân và cặp song sinh qua năm đều tám tuổi, nhưng hai người Tiểu Đông Vân và Tiết An Húc học lớp hai.

Mọt sách nhỏ Kiều An Kiệt thì bởi vì đầu óc rất thông minh, tuy rằng chỉ tám tuổi, lại nhảy lớp tới lớp năm rồi.

Gần đây trường học nhận được một thông báo, nói sở giáo dục thủ đô có lãnh đạo muốn lại đây thị sát, bảo mỗi trường học đều sắp xếp một tiết mục.

Lãnh đạo của tiểu học Vân Lai vừa vui mừng vừa phát sầu.

Vui mừng chính là, đó là một cơ hội tốt để xuất đầu khó có được.

Nếu có thể khiến lãnh đạo thủ đô khen một câu, về sau tương lai của trường học và bọn họ sẽ không cần lo.

Phát sầu chính là, vậy phải làm tiết mục gì mới tốt?

Sau khi hiệu trưởng cùng mở họp với chủ nhiệm và các thầy cô, cuối cùng quyết định vẫn là hợp xướng.

Tiết mục hợp xướng này mặc dù có hơi cũ, nhưng thắng ở ổn định, cơ hội như vậy mỗi người đều muốn trổ hết tài năng, nhưng ồn ào không tốt, rất dễ dàng biến khéo thành vụng, cuối cùng trở thành trò cười của giới giáo dục.

Các lãnh đạo quen bảo thủ, không dám đổi mới, các giáo viên lại càng không cần nói, bọn họ không có địa vị gì, chỉ cần phục tùng an bài là được rồi.

Vì thế tiết mục cứ như vậy định ra, kế tiếp đó là phải chọn người hợp ca.

Hợp ca, đầu tiên hát hay, đây là cơ bản nhất, nếu không hát giống như vịt, lại chạy nhạc khắp nơi, đây không phải cố ý khiến người ta chán ghét sao?

Ngoại trừ hát hay, còn cần tìm mấy người đẹp đẽ để làm mặt tiền, người đẹp sắp xếp ở phía trước, như vậy lãnh đạo thấy rồi sẽ cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Dưới sự chọn lựa kỹ càng, ba người Tiểu Đông Vân và cặp song sinh đều được chọn.

Giọng của Tiểu Đông Vân không cần phải nói, phóng mắt cả trấn, cũng chưa chắc có thể tìm được một người có giọng hát còn ngọt hơn cô bé.

Về phần cặp song sinh, bọn họ thì đảm nhiệm sắc đẹp.

Hết thảy chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, nhưng khi tập luyện xảy ra vấn đề.

Nguyên nhân là Tiểu Đông Vân được chọn là người dẫn đầu đội hợp xướng, nhưng lãnh đạo cảm thấy bộ dạng của Tiểu Đông Vân có hơi không đẹp lắm, đứng ở vị trí đầu có hơi khó coi.

Nói không đẹp đã là khách sáo rồi, nói thật, bọn họ cảm thấy Tiểu Đông Vân rất xấu!

Trẻ con nhà họ Kiều có tiếng rất xinh đẹp, Đại Kiều vừa thông minh vừa đẹp, nhiều năm như thế đều là tấm gương để cha mẹ giáo dục con cái khi cần.

Đông Lâm và cặp song sinh cũng rất đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, còn thanh tú hơn những đứa nhỏ trong thành phố một chút.

Ngoại trừ nhà người con thứ hai, ba đứa nhỏ khác của nhà anh cả, còn có Kiều Đông Uyển đều hơn mặt bằng chung, nhưng cả nhà lại sinh ra một ngoại lệ Tiểu Đông Vân.

Làn da của Tiểu Đông Vân rất đen, đôi mắt nhỏ mũi tẹt, khuôn mặt cũng không đẹp, nếu không phải bộ dạng của cô bé thật sự giống mẹ cô bé, mọi người tuyệt đối sẽ nghĩ rằng cô bé được nhặt.

Bình thường người dẫn đầu đội hợp xuống đều đứng ở vị trí trung tâm, nhưng lãnh đạo thương lượng tới thương lượng đi, cuối cùng quyết định sắp xếp Tiểu Đông Vân ở hàng cuối cùng.

Cũng sắp xếp một cô bé xinh đẹp làm người dẫn đội hợp xướng, chỉ là yêu cầu cô bé đó không cần phát ra âm thanh, đến lúc đó mở khuôn miệng là được.

Sau khi Tiểu Đông Vân biết liền kháng nghị tại chỗ: "Em là người dẫn đầu đội hợp xướng cũng không thể đứng ở đãy đầu, các thầy còn muốn biến giọng của em thành của người khác, dựa vào cái gì?"

Giáo viên dẫn đội nói: "Em là học sinh, giáo viên sắp xếp như thế nào em cứ làm như thế ấy, làm sao có nhiều vì sao như thế?"

Tiểu Đông Vân cũng không hề bị dọa chút nào: "Chỉ có rối gỗ mới có thể mặc người khác sắp xếp thế nào nó liền làm như thế ấy, em là người, em có suy nghĩ có đầu óc, em không phục sự sắp xếp của các thầy, trừ phi các thầy cho em nói một hai ba hát!"

Lần đầu tiên cô giáo nhìn thấy đứa nhỏ phản nghịch như vậy, lập tức tức giận đến mặt đỏ bừng: "Em… Kiều Đông Vân, em còn như thế, vậy không cần tham gia diễn tập nữa!"

Tiểu Đông Vân hừ một cái từ trong lỗ mũi nói: "Không tham gia thì không tham gia, cô nghĩ rằng em thèm của cô à? An Kiệt, An Húc, chúng ta đi!"

Hai anh em Kiều An kiệt và Tiết An Húc cũng cô cùng không phục đối với sắp xếp của thầy cô.

Lúc này nghe thấy Tiểu Đông Vân gọi về, hai người lập tức rời đội, ba người cũng không quay đầu lại liền rời đi

Cô giáo tức giận đến thiếu chút nữa không thở nổi, chết ngay tại chỗ!

Cô giáo nuốt cơn tức giận!

Bình Luận (0)
Comment