Cô ta cảm thấy hôm nay nếu cô ta không dạy dỗ Tiểu Đông Vân một trận, sau này các học sinh khác chắc chắn sẽ bắt chước.
Vì thế cô ta xoay người lao ra phòng học, chạy tới văn phòng báo cáo chuyện này cho chủ nhiệm chỉ đạo.
Chủ nhiệm chỉ đạo nghe vậy sau đó cũng rất phẫn nộ, vỗ cái bàn vang lên "Bang bang": "Quả thực buồn cười, học sinh như vậy hoàn toàn có thể đuổi học bọn nó!"
Cô giáo nghe vậy, bộ ngực ưỡn cao, cảm thấy mình làm một chuyện vô cùng chính xác.
Vì thế hai người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang vọt tới cổng trường, ngăn cản ba người Tiểu Đông Vân và cặp song sinh đang cắp sách về nhà.
Tiết An Húc cả giận nói: "Các cô muốn làm gì hả?"
Không đợi chủ nhiệm chỉ đạo trả lời, Tiểu Đông Vân đã trả lời: "Bọn họ chắc chắn là muốn bắt cóc chúng ta ngược đãi chúng ta, chúng ta nhanh chóng đi báo công an thôi!"
Chủ nhiệm chỉ đạo: "…"
Cô giáo: "…"
Tiểu Đông Vân và cặp song sinh nói xong, từ dưới cánh tay của chủ nhiệm chỉ đạo cánh trốn đi, kêu la hét muốn đi báo công an.
"Mau mau, mau ngăn bọn nó lại!"
Chủ nhiệm chỉ đạo tức giận đến bệnh tim cũng phải bạo phát!
Nếu thật sự đi báo công an, thanh danh đời giáo viên của ông ta có thể đi tong!
Ông ta chỉ cô giáo và bảo vệ ngăn cản ba đứa nhỏ nhà họ Kiều.
Tuy rằng ba người hành động rất nhanh, nhưng dù sao chỉ là đứa nhỏ tám tuổi, rất nhanh đã bị bắt được.
Tiểu Đông Vân tức giận đến mặt lúc đỏ lúc đen: "Thầy buông ra, nếu không em nói cho bà em biết, một quyền của bà có thể đánh các thầy đến Tây Thiên!"
Chủ nhiệm chỉ đạo lộ ra cái mặt đầu heo tức giận đến đỏ bừng: "Nực cười! Thầy phải dạy dỗ em!"
Nói xong ông ta vung tay lên cao muốn đánh đầu Tiểu Đông Vân.
Ngay sau đó, Đại Kiều đến trường học đón em trai em gái xuất hiện !
Đại Kiều tức giận đến cả người cũng muốn nổ tung: "Thầy dừng tay cho tôi!"
"Chị Đại Kiều, cứu mạng!" Tiểu Đông Vân nhìn thấy là chị gái đến đây, lập tức khóc lên.
Cặp song sinh bị bảo vệ bắt lấy cũng khóc theo.
Đại Kiều thấy em trai em gái bị bắt nạt, làm sao có thể bình tĩnh được?
Cô xông lên, một cước liền đá bảo vệ lăn quay, trước tiên cứu cặp song sinh khá gần cô.
Sau đó lại xông lên tung một quyền lên mặt của chủ nhiệm chỉ đạo!
Chủ nhiệm chỉ đạo phát ra tiếng heo kêu!
Nhưng cái này còn chưa xong, một tay Đại Kiều nâng chủ nhiệm chỉ đạo, sau đó cúi đầu nói em trai em gái: "Đi, đến đồn công an!"
Vì thế cô tựa như khiêng một con heo rừng, dễ dàng khiêng chủ nhiệm chỉ đạo lên, mang theo ba em trai em gái phóng điên cuồng đến đồn công an.
Cô giáo: "…"
Bảo vệ: "…"
Tóc của chủ nhiệm chỉ đạo bay trong gió, kêu giống như bị người cưỡng hiếp: "Em… Mau thả tôi xuống!"
Thả?
Đó là không có khả năng!
Đại Kiều dẫn em trai em gái vội vàng đi vào đồn công an.
Công an ở đồn nhìn thấy hình ảnh này, đều bị dọa sợ tới mức trợn mắt há mồm.
Đại Kiều vào đồn công an, lúc này mới ném người lên mặt đất, chỉ vào chủ nhiệm chỉ đạo mặt mày xanh xao nói: "Tôi phải báo án, ông ta đánh em tôi!"
Tóc của chủ nhiệm chỉ đạo bị thổi lên trời bụm lồng ngực muốn ói ra, thở dốc giải thích nói: "… Tôi không có!"
Tiểu Đông Vân: "Thầy có! Thầy còn muốn đánh em!"
Cặp song sinh cũng gật đầu theo: "Còn nữa! Thầy với cô giáo, bảo vệ ba người bắt lấy chúng em, nếu không phải chị em lại đây, bây giờ chúng em chắc là bị thầy sát hại rồi!"
Chủ nhiệm chỉ đạo: "…"
Chủ nhiệm chỉ đạo tức giận đến cả người run rẩy, nhưng lúc này ông ta vẫn không có sợ hãi.
ông ta cảm thấy người của đồn công an chắc chắn sẽ không nghe mấy đứa nhỏ nói hưu nói vượn, hơn nữa cháu của ông ta làm công an ở đồn, đối phương chắc chắn sẽ không để ông ta gặp chuyện không may.
Mà khi ông ta biết sở trưởng của đồn công an là kết nghĩa của nhà họ Kiều, lúc này ông ta mới luống cuống.
Chuyện ầm ĩ rất lớn, hiệu trưởng và phó hiệu trưởng đều bị kinh động.
Vì để nhà họ Kiều huỷ bỏ báo án, bọn họ không thể không đau7 các loại cam đoan và nhượng bộ.
Đầu tiên là chủ nhiệm chỉ đạo và cô giáo, còn có bảo vệ đều bị sa thải, tiếp theo đứa nhỏ nhà họ Kiều đến tốt nghiệp đều được miễn học phí.
Cuối cùng, đó là để Tiểu Đông Vân đứng ở dãy đầu tiên ca hát.
Lãnh đạo trường học không ngừng rưng rưng gật đầu, việc này sai ở trường học, một khi ồn ào ra ngoài trường học có thể thật sự xong đời.
Rất nhanh liền tới ngày lãnh đạo thủ đô đến thị sát, hợp xướng của tiểu học vân Lai cô cùng thành công, thắng được từng đợt vỗ tay.
Sau ngày biểu diễn, có một người đàn ông mặc tây trang xuất hiện ở cửa nhà họ Kiều.
Người đàn ông tự giới thiệu nói mình tên Nhâm Khắc Chúng, là chủ nhiệm ngoại liên của đoàn hát Kinh Cát, chuyên phụ trách mời chào nhân tài.
Ông ta cảm thấy giọng của Tiểu Đông Vân vô cùng ngọt ngào, giống như tiếng trời, nếu vẫn đứng ở địa phương nhỏ này, vậy quả thực là lãng phí thiên phú của cô bé.
Ông ta hy vọng nhà họ Kiều có thể để ông ta đưa Tiểu Đông Vân đến dàn đồng ca của thủ đô.