Người nhà họ Kiều cả ngày đều loay hoay không nghỉ, mệt mỏi tay chân đều sắp căng gân, nhưng nhìn doanh thu cuối ngày, những cực khổ với mệt nhọc này đột nhiên tan thành mây khói.
Lần này Kiều Chấn Dân không nhập cổ phần, nhưng Kiều Chấn Quốc vẫn hợp tác với Kiều Chấn Dân, Vạn Xuân Cúc nhìn thấy nhiều tiền như vậy vào tay, miệng sắp kéo đến tai, nhìn qua càng thê thảm không nỡ nhìn.
Kiều Chấn Quốc nói: “Vợ, em vẫn là không nên cười tốt hơn, đừng dọa khách!”
“Anh nói đúng! Em không thể dọa chạy hết khách, Chấn Quốc, anh nói em có cần dùng khăn che mặt không?”
Nếu là trước kia, Vạn Xuân Cúc nhất định sẽ tức giận đến muốn mạng, nhưng ai biết lần này bà ta nghe, không chỉ không tức giận, ngược lại còn cảm thấy ông ta nói rất có đạo lý!
Đám người: “......”
Hai vợ chồng này, thật sự là một người dám nói, một người dám nghe!
Kiều Chấn Quốc nghĩ nghĩ lắc đầu nói: “Vẫn là thôi đi, như thế càng dở dở ương ương, em đừng cười như kẻ ngốc là được!”
Vạn Xuân Cúc gật đầu như giã tỏi: “Được, từ ngày mai anh sẽ không cười!”
Kiều Chấn Quốc đột nhiên a một tiếng: “Vợ, anh mới vừa nói thành ngữ, dở dở ương ương, từ ngữ này dùng để hình dung em là thỏa đáng nhất!”
Vạn Xuân Cúc: “Thành ngữ này viết như thế nào? Anh viết cho em xem một chút, nếu là hình dung em, vậy em phải nhớ!”
Đám người: “..................”
Được, quả nhiên nồi nào úp vung nấy!
Sau một tháng Hảo Vận Lai mở cửa, công ty vận chuyển An Thuận của Kiều Chấn Dân cũng thuận lợi thành lập ở huyện Nam Sơn!
An Thuận ý là bình an thuận lợi.
Làm vận chuyển, sợ nhất chính là quá trình vận chuyển xảy ra chuyện cho nên tất cả mọi người cảm thấy tên này rất tốt.
Lại nói, lúc trước khi đặt tên, Kiều Chấn Dân cố ý từ Nam Sơn huyện chạy về, để Đại Kiều lấy giúp.
Ông cảm thấy Đại Kiều là người rất có phúc khí, chuyện của Tiểu Uyển Nhi năm đó còn có những chuyện phía sau đều chứng minh điểm này.
Mà tên cửa hàng của anh hai cũng là Đại Kiều lấy, kết quả thế nào?
Làm ăn tốt đến bạo đúng không?
Ông cũng muốn khách đến như mây, bình an thuận lợi, cho nên mới cố ý chạy về, lấy tên xong, ông còn cho Đại Kiều một cái bao lì xì lớn!
——
Đến ngày khai trương, Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên mang theo một đám nhỏ đến huyện Nam Sơn.
Ngoại trừ An Bình bởi vì sắp tham gia thi đại học không đi, những đứa khác đều đi.
An Bình nhìn xem các em đi ra ngoài, rớm nước mắt, cậu cảm thấy mình như nhóc đáng thương bị bỏ rơi.
Công ty vận chuyển của Kiều Chấn Dân là cùng một người tên Ngô Khang Bảo hợp tác, người này cũng là người năm đó giới thiệu ông đi làm công việc trong ban vận chuyển trên huyện.
Năm đó sau khi Kiều Chấn Dân và Thạch Cầm Tâm ly hôn, công ty vận chuyển cố ý ngó lơ Kiều Chấn Dân, đá ông ra khỏi phân đội Du Thủy, Ngô Khang Bảo lại rất bênh vực kẻ yếu.
Về sau Kiều Chấn Dân rời khỏi công ty vận chuyển, ông ấy cảm thấy không có ý nghĩa, rất nhanh cũng rời theo, không ngờ cũng bởi vì cái này, về sau lại cứu được ông ấy một mạng!
Ngô Khang Bảo bởi vậy nhận định Kiều Chấn Dân là người có phúc khí, cho nên quan hệ tốt hơn với ông, lần này Kiều Chấn Dân đề nghị muốn cùng mình thành lập công ty vận chuyển, ông ấy không chút nghĩ ngợi đồng ý.
Lúc ấy Kiều Chấn Dân hỏi ông ấy: “Anh cứ như vậy tin tưởng tôi? Không suy nghĩ một chút?”
Ngô Khang Bảo khoác một cánh tay lên vai của ông nói: “Còn cân nhắc cái gì? Đi theo anh khẳng định có thịt ăn!”
Mấy năm này, ngoại trừ Kiều Chấn Dân, nhà họ Kiều đều phát triển vô cùng tốt, ông ấy cảm thấy nhất định là phong thuỷ nhà họ Kiều, cho nên ông ấy chỉ cần đi theo Kiều Chấn Dân, nhất định có thể kiếm được tiền!
Mà hợp tác làm ăn, ngoại trừ phải có quan hệ và năng lực, coi trọng nhất chính là nhân phẩm người hợp tác, đối với điểm này, Ngô Khang Bảo càng không hoài nghi!
Văn phòng công ty là thuê, tổng cộng thuê hơn một trăm mét vuông, trang trí thành khu tiếp khách, văn phòng, còn có phòng nghỉ, làm rất ra dáng.
Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên cùng mấy đứa nhỏ tới, giờ lành cũng đến, Kiều Chấn Dân và Ngô Khang Bảo phân biệt đốt pháo đã chuẩn bị trước.
Pháo lốp bốp rung động, ngụ ý mọi người hi vọng từ nay về sau hồng hồng hỏa hỏa.
Bởi vì Sở Thắng Mỹ cũng là người đầu tư, cho nên ngày này bà ấy cũng mang theo con gái Tiểu Mễ Bảo đến.
Tiểu Mễ Bảo mới năm tuổi, dáng dấp trắng nộn, trên đầu túm hai cái bao bao, nhìn thấy người thì lộ ra một hàm răng nhỏ, rất là đáng yêu.
Tiểu Mễ Bảo lớn lên tương đối giống Đỗ Trác Thành, nhất là cặp mắt kia gần như giống như đúc, nhưng tính cách của bé càng giống Sở Thắng Mỹ, thích cười không sợ lạ, rất nhanh đã chơi cùng mấy đứa nhỏ nhà họ Kiều.