Sở Thắng Mỹ lần này bỏ ra nhiều tiền đầu tư như vậy, vốn không muốn để cha mẹ chồng biết, giấy không bọc được lửa, cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Cha mẹ chồng biết thì rất tức giận, mắng bà ấy một trận, nói bà ấy là đầu óc bị nước vào mới có thể đầu tư nhiều tiền như vậy, nếu lỗ thì làm sao bây giờ?
Thậm chí bọn họ còn hoài nghi bà ấy lấy tiền đi nuôi đàn ông, số tiền này có phần là con của bọn họ kiếm, hai người vừa khóc vừa mắng, dẫn tới hàng xóm xung quanh dòm ngó.
Một lần đó, Sở Thắng Mỹ cũng tức giận vô cùng, nhưng bà ấy không lùi bước.
Bà ấy lập tức khắc nghiệt nói, tiền bà ấy đã lấy ra, muốn lấy về là không thể nào, nếu bọn họ tiếp tục làm loạn, bà ấy sẽ mang theo Tiểu Mễ bảo rời đi, vĩnh viễn cũng sẽ không để bọn họ tìm tới!
Cha mẹ chồng bị dọa, mắt trợn tròn nhìn cô, thật lâu cũng không nói được nửa chữ.
Từ sau khi Đỗ Trác Thành tự sát, bọn họ thỉnh thoảng dùng đạo đức ép Sở Thắng Mỹ, nói cho cùng, không phải là muốn khống chế tinh thần đối phương, để cô áy náy tự trách, từ đó sẽ không cân nhắc tái giá sao.
Bọn họ mặc dù còn có con gái, nhưng con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, sau khi con trai chết, bọn họ bắt đầu lo lắng về già không có người dưỡng lão, không có người hầu hạ bọn họ, cho nên bọn họ không muốn con dâu tái giá.
Có lẽ từ đầu bọn họ là thật vì con, nhưng dần dần, đã bởi vì tư tâm mà thay đổi mục đích.
Cũng mặc kệ bọn họ có mục đích gì, đối với Sở Thắng Mỹ đều là không công bằng.
Mấy tháng nay, bà ấy vì con gái nén giận, nhưng bà ấy phát hiện, có người trời sinh đã ti tiện,bà ấy đối bọn họ càng tốt, bọn họ sẽ càng được một tấc lại muốn tiến một thước, còn tưởng bà ấy sợ bọn họ!
Cho nên Sở Thắng Mỹ không có định tiếp tục chịu, bà ấy muốn sống theo ý của mình!
Nếu bọn họ yên tĩnh, từ đây không còn gây sự, xem ở Đỗ Trác Thành đã chết, với việc bọn họ là ông bà Tiểu Mễ Bảo, bà ấy sẽ dưỡng lão cho bọn họ.
Nhưng ngược lại, bọn họ vẫn tiếp tục gây sự hoặc muốn khống chế bà ấy, vậy xin lỗi, từ đâu đến thì đi đi!
Từ sau khi Sở Thắng Mỹ cứng rắn, cha mẹ chồng ngược lại không dám la lối nữa, mặc dù ngẫu nhiên sẽ còn nói nhỏ chút lời khó nghe, nhưng chỉ cần không đến trước mặt bà ấy, bà ấy cũng không thèm để ý.
Lần này bà ấy mang Tiểu Mễ Bảo tới, cha mẹ chồng cũng không vui, nhưng bà ấy kiên trì, hai người cuối cùng vẫn lùi bước đáp ứng.
Kiều Chấn Dân nhìn thấy Sở Thắng Mỹ, hai mắt sáng lên.
Nhưng ông không biết, có người mắt còn sáng hơn ông, như sói đói trong đêm!
Người này không phải người khác, đúng là đối tác của ông Ngô Khang Bảo.
Ngô Khang Bảo dùng tay vuốt tóc, sau đó toét miệng nghênh đón: “Thắng Mỹ, cô rốt cuộc đã đến! Chúng tôi mới vừa rồi còn đang nói tới cô đây, cô hẳn là gọi điện thoại tới, tôi nên đi trạm xe đón cô!”
Sở Thắng Mỹ câu môi cười nói: “Không cần, nơi này cách nhà ga không xa, tôi tới rất thuận tiện.”
Từ khi sau khi nghĩ thông suốt, Sở Thắng Mỹ không còn khó xử mình, lại thêm dùng ngọc châu của Đại Kiều, thân thể cũng ngày càng tốt.
Trải qua nửa năm điều dưỡng, sắc mặt bà ấy hồng nhuận rạng rỡ hơn trước kia, cả người tỏa ra hào quang tịnh lệ.
Kỳ thật Sở Thắng Mỹ năm nay mới ba mươi tuổi, tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp, gia thế nhà mẹ đẻ lại không tệ, bà ấy muốn tái hôn rất dễ dàng, đây cũng là lý do vì sao cha mẹ chồng vẫn chèn ép phòng bị bà ấy.
Ngô Khang Bảo tiếp tục xum xoe nói: “Đúng là không xa, nhưng cô và Tiểu Mễ Bảo một người xinh đẹp, một người đáng yêu, tôi chỉ lo lắng cô nửa đường sẽ bị người bắt đi!”
Sở Thắng Mỹ che miệng cười khanh khách: “Nào có khoa trương như anh nói.”
Ngô Khang Bảo trịnh trọng gật đầu: “Tại sao không có......”
Kiều Chấn Dân ở một bên nhìn hai người bọn họ trò chuyện vui vẻ, trong lòng nghẹn từng đợt.
Trước đó ông phát hiện Ngô Khang Bảo có hơi ân cần quá với Sở Thắng Mỹ, nhưng ông chưa từng nghĩ tới phương diện này, bởi vì tính tình Ngô Khang Bảo từ trước đến nay là như thế, rất biết lấy lòng phụ nữ.
Ngô Khang Bảo nhỏ hơn ông hai tuổi, từng có một cuộc hôn nhân, vợ trước là thanh niên trí thức từ trong thành đến, quốc gia khôi phục thi đại học vợ trước ông ấy kiên trì muốn tham gia thi đại học, thi đậu thì gọn gàng dứt khoát đưa ra ly hôn, sau đó bỏ mặc ông ấy và con trai kiên quyết rời đi.
Ngô Khang Bảo trong cơn tức giận đồng ý ly hôn, về sau một người nuôi con, nhưng bởi vì chuyện này ông ấy trở nên rất tùy tiện với tình cảm, có chút hưởng thụ cuộc đời.