Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 502 - Chương 502. Theo Đuổi Hay Từ Bỏ 2

Chương 502. Theo đuổi hay từ bỏ 2 Chương 502. Theo đuổi hay từ bỏ 2

Chỉ là trước đó ông ấy đều là chơi qua đường với những người phụ nữ không quá tự trọng kia, lần này sao lại mò đến đến Sở Thắng Mỹ?

Ông ấy nghiêm túc?

Hay là như trước chuẩn bị chơi một chút?

Nếu là cái sau, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Nhưng nếu là cái trước, ông sẽ nguyện ý buông tay chúc phúc sao?

Ánh mắt Kiều Chấn Dân rơi vào gương mặt như hoa của bà ấy, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.

Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên chú ý tới ánh mắt con trai, hai người liếc nhau, nhưng cũng không nói gì.

——

Không biết có phải là Đại Kiều mang đến vận may hay không, công ty khai trương ngày đầu tiên đã nhận được một đơn đặt hàng.

Mặc dù lợi nhuận không lớn, nhưng khởi đầu tốt đẹp, điều này khiến tất cả mọi người rất phấn chấn và vui mừng.

Đến trưa, Kiều Chấn Dân mang theo một đoàn người đi nhà hàng ăn cơm.

Đi chính là gian phòng trước đó ông và Sở Thắng Mỹ từng đi, nhưng không biết có phải là oan gia ngõ hẹp, lại gặp Thạch Cầm Tâm!

Thạch Cầm Tâm hiển nhiên cũng không ngờ gặp được một đoàn người nhà họ Kiều, ánh mắt bà ta đảo qua người nhà họ Kiều, cuối cùng rơi xuống người Kiều Đông Uyển.

Ánh mắt của bà ta đột nhiên kích động.

Những năm gần đây, bà ta vẫn chịu lương tâm khiển trách, nhất là sau khi Kiều Chấn Dân nói với bà ta lời kia.

Nhưng ánh mắt Kiều Đông Uyển từ trên mặt bà ta bình tĩnh đảo qua, sau đó lại bình tĩnh quay đầu tiếp tục nói chuyện với Đại Kiều.

Thạch Cầm Tâm cho là Kiều Đông Uyển là bởi vì lúc ấy quá nhỏ quên mình, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng.

Đại Kiều từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra Thạch Cầm Tâm.

Cô lo lắng em họ sẽ nhớ đến chuyện không vui khi còn bé, lôi kéo cô bé nói chuyện, phân tán lực chú ý của cô bé.

Nhưng biểu hiện của Kiều Đông Uyển vẫn rất bình tĩnh, bởi vậy giống Thạch Cầm Tâm, cô cũng coi là em họ quá nhỏ không nhớ được.

Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên cũng nhận ra thạch Cầm Tâm, nhưng ai cũng không đi lên chào hỏi.

Lúc ngồi xuống, Kiều Chấn Dân vốn muốn ngồi bên cạnh Sở Thắng Mỹ, lại không ngờ lại bị Ngô Khang Bảo vượt lên trước một bước.

Ông ghen tị x2.

Thạch Cầm Tâm vẫn chú ý bên này, khi nhìn đến một màn này, ánh mắt bà ta lóe lên một cái.

Kiều Chấn Dân với người nhà từ trước đến nay rất hào phóng, gọi một bàn lớn thịt ngon thức ăn ngon, điều này khiến người bàn khác đều nhịn không được ghen tị.

Chồng Thạch Cầm Tâm - Mao Đại Lâm giọng điệu chua lè nói: “Chậc chậc chậc, nếu là trước kia, người như bọn họ chắc là phải bị đánh thành nhà tư bản, toàn bị nhốt vào nông trường rồi ấy chứ!”

Thạch Cầm Tâm nghe vậy cúi đầu xuống, đáy mắt hiện lên chán ghét.

Tuổi càng lớn, thói hư tật xấu của Mao Đại Lâm càng ngày càng nhiều, tình trạng gần như làm cho không ai có thể chịu đựng!

Trước đó chưa từng gặp qua Kiều Chấn Dân còn tốt, nhưng từ lần trước gặp Kiều Chấn Dân, bà ta càng khống chế không nổi so sánh ông ta với Kiều Chấn Dân, so sánh rồi, trong nội tâm bà ta càng khó chịu.

Lúc trước nếu không phải bà ta sai lầm, bây giờ bà ta còn ở bên Kiều Chấn Dân, bọn họ sẽ có con của mình, bà ta cũng không trở thành bộ dáng hiện tại này!

Bà ta càng nghĩ như vậy, trong lòng càng chán ghét Mao Đại Lâm, cũng càng không cam tâm.

Chỉ là bà ta không dám trực tiếp biểu hiện ra ngoài.

Lần này bà ta cùng chồng đến huyện Nam Sơn là bởi vì chồng bà ta có bác gái ở đây, con gái bác gái chết sớm, để lại một số lớn tài sản, cho nên bà ta muốn chọn một trong mấy đứa cháu qua kế.

Chồng bà ta buộc phải có danh ngạch này, cho nên mấy tháng này chuyển nhà tới, như con chó làm vui lòng bác gái, nhưng tính cách bác gái chanh chua, bắt bẻ các loại, làm người ta rất khó mà chịu đựng.

Ngay lúc này, Kiều Đông Uyển nhỏ giọng nói: “Chị, em muốn đi nhà vệ sinh, chị muốn đi không?”

Đại Kiều lắc đầu: “Chị không muốn đi, nhưng nếu em muốn chị đi cùng, chị......”

Kiều Đông Uyển cười cắt ngang lời cô: “Không cần, em cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, em đi một mình cũng được.”

Nói rồi cô bé đứng lên, đi đến toilet.

Thạch Cầm Tâm ngồi ở nơi hẻo lánh nhìn thấy một màn này, giật mình, cũng vọi nói mình muốn đi nhà vệ sinh, sau đó vội vã đuổi theo.

Nhà vệ sinh không ở trong nhà hàng, mà phải đi một đoạn đường đến đầu một ngõ nhỏ.

Khi Thạch Cầm Tâm theo tới, đột nhiên phát hiện mất dấu Kiều Đông Uyển, trong ngõ nhỏ không có ai, trong nhà vệ sinh cũng không ai.

Đây là có chuyện gì?

Bà ta tìm nhiều lần trong ngõ nhỏ với trong nhà vệ sinh, trên mặt dần dần lộ ra vẻ lo lắng.

Bà ta không thể đi ra quá lâu, nếu không bác gái lại nói bà ta!

Bình Luận (0)
Comment