Ngay khi bà ta chuẩn bị đi trở về, Kiều Đông Uyển không biết từ nơi nào đi tới, lạnh lẽo nhìn bà ta nói: “Bà đang tìm tôi?”
Thạch Cầm Tâm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô bé: “Tiểu Uyển Nhi, con, con còn nhớ rõ dì?”
Kiều Đông Uyển lạnh lùng cười một tiếng: “Đương nhiên nhớ kỹ, nhớ kỹ khi đó bà bị chồng trước đẩy một chút, cũng nhớ kỹ bà nói là tôi đưa đẩy bà ngã hại bà sinh non!”
Sắc mặt Thạch Cầm Tâm lập tức trắng bệch: “Tiểu, Tiểu Uyển Nhi...... Dì......”
“Bà gấp gáp như vậy theo tới, là muốn xin lỗi tôi?” Kiều Đông Uyển nhếch khóe miệng nở nụ cười quỷ dị nói.
Thạch Cầm Tâm gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng, Tiểu Uyển Nhi, ban đầu là...... Dì không tốt, là dì không nên nhất thời bị ma quỷ ám ảnh!”
So với Thạch Cầm Tâm kích động, Kiều Đông Uyển từ đầu đến cuối đều rất tỉnh táo, tỉnh táo đến đáng sợ: “Cho nên?”
Thạch Cầm Tâm nghe vậy hơi ngơ ngác: “Cho nên...... Tiểu Uyển Nhi, con sẽ tha thứ cho dì sao?”
Kiều Đông Uyển nở nụ cười, ý cười không đến đáy mắt: “Tha thứ hay không có quan qua trọng hay không? Hay là bà cho rằng tôi tha thứ cho bà, bà có thể phục hôn với cha tôi? Bớt nằm mơ đi!”
Thạch Cầm Tâm nội tâm nghĩ xấu xa bị vạch trần, mặt lúc đỏ lúc trắng: “Dì...... Dì không có......”
Ý cười khóe miệng Kiều Đông Uyển biến mất, cả người nhìn qua càng lạnh như băng: “Bà có nghĩ như vậy hay không tôi không quan tâm, tôi đi ra ngoài là muốn cảnh cáo bà, tốt nhất đừng tới gần người nhà tôi, nếu không thứ bà hiện có được đều sẽ từng cái mất đi!”
Nói xong, cô bé không tiếp tục để ý Thạch Cầm Tâm, quay người rời đi.
Thạch Cầm Tâm nhìn xem bóng lưng cao gầy của thiếu nữ, thật lâu cũng không động.
Đây không phải Tiểu Oản Nhi trong trí nhớ bà ta, cô bé thẹn thùng nhát gan, cười lên rất là đáng yêu kia, thiếu nữ trước mắt lạ lẫm mà đáng sợ!
Trở lại tửu lâu, Đại Kiều thấy em họ trở về, vội vàng hỏi: “Sao em đi lâu như vậy? Tiểu Đông Vân còn lo lắng cho em rơi vào trong nhà vệ sinh!”
Kiều Đông Uyển quay đầu nhéo nhéo mũi Tiểu Đông Vân, hé miệng cười cười: “Em tìm nhầm chỗ.”
Đại Kiều nhìn bộ dáng cô không giống nói dối, kẹp một khối xương sườn vào chén cô: “Ăn nhiều một chút, sao chị thấy em càng ngày càng gầy?”
Kiều Đông Uyển gắp xương sườn bỏ vào miệng, cười ngọt ngào: “Vậy sau này em nghe chị ăn nhiều một chút.”
Đại Kiều thấy em họ biết điều nghe lời như vậy, lại gắp cho cô một chút đồ ăn ngon.
Tiểu Đông Vân một bên thấy thế đưa bát qua, làm nũng nói: “Chị Đại Kiều em cũng muốn, chị cũng không thể quá bất công!”
Đại Kiều nhịn không được bật cười: “Được được, chị không bất công, các em đều có!”
Cặp sinh đôi cũng vội đưa bát qua: “Chị, còn có bọn em!”
Đám người nhìn một đám trẻ tương thân tương ái như thế, nội tâm đều cười một tiếng.
Thạch Cầm Tâm tái nhợt nghiêm mặt đi về, giữa đường lúc qua bàn ăn nhà họ Kiều, ánh mắt bà ta nhịn không được nhìn sang Kiều Đông Uyển.
Kiều Đông Uyển ngẩng đầu, âm lãnh cười một tiếng với bà ta.
Bà ta bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, giống như nhìn thấy quỷ lảo đảo chạy.
Rất nhanh, bàn ăn nơi hẻo lánh truyền đến tiếng đàn bà và đàn ông mắng chửi người.
——
Nhà họ Kiều không về trong ngày mà vào nhà khách.
Nhà họ Sở muốn bọn họ đến nhà mình, nhưng Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên cự tuyệt.
Bọn họ người nhiều, nhiều người như vậy đến, sẽ làm đối phương rất không tiện, huống chi hai mẹ con Sở Thắng Mỹ còn muốn đi qua ở.
Nhà họ Sở thấy thế cũng không kiên trì, chỉ là để bọn họ ngày mai nhất định phải đến nhà làm khách.
Kiều Tú Chi cười đồng ý.
Kiều Chấn Dân đưa cha mẹ và bọn nhỏ đến nhà khách, khi đang chuẩn bị rời đi, lại bị mẹ gọi lại.
Kiều Tú Chi gọn gàng dứt khoát nói: “Con với Thắng Mỹ là chuyện gì xảy ra?”
Kiều Chấn Dân không ngờ mẹ mình sẽ hỏi việc này, mặt lập tức đỏ thấu, cà lăm nói: “...... Con, chúng con không có chuyện gì xảy ra.”
Kiều Tú Chi nói: “Con mắt của con đều hận không thể dán lên người người ta, còn nói không có chuyện, con cho là mọi người đều mù sao?”
Kiều Chấn Dân lần này bên tai cũng đỏ, gãi đầu một cái nói: “Mẹ, con cảm thấy Thắng Mỹ rất tốt.”
Từ sau khi ly hôn Thạch Cầm Tâm, ông ta không có tâm tư tái hôn, chỉ muốn nuôi lớn con gái, không muốn mang đến cho cô bất luận tổn thương gì.
Nhưng lần này, ông ta càng tiếp xúc với Sở Thắng Mỹ, càng bị cô hấp dẫn.
Kiều Tú Chi nói: “Nếu con thật cảm thấy người ta tốt, vậy nhanh nắm chắc cơ hội, đừng do dự không quyết!”
Kiều Chấn Dân lộ ra thần sắc khó khăn: “Mẹ, con không phải là không muốn nắm chắc cơ hội, nhưng con lo Đông Uyển...... Con bé sẽ kháng cự.”