Kiều Chấn Dân cau mày quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ khoảng 26, 27 tuổi đang đứng cách ông chưa đầy hai mét, đang cười dịu dàng với ông.
Nhìn thấy người kia, ông càng nhíu chặt mày hơn.
Người phụ nữ này là em gái của người bạn tốt khác của ông là Cù Phi, tên là Cù Huệ.
Để thành lập công ty vận chuyển không chỉ cần vốn mà còn cần khả năng và đường dây, hiện tại một mình ông không thể tự mình quản lý một công ty.
Cho nên ngay từ đầu ông đã có ý định tìm Cù Phi và Ngô Khang Bảo cùng hợp tác nhưng sau đó lại xảy ra vấn đề.
Trong ấn tượng của ông, Cù Phi luôn là một người rất trung thành và can đảm, nhưng sau khi nghe dự án hợp tác lần này, ông ta lại đưa ra một yêu cầu vô cùng khó tin!
Ông ta muốn ông cưới em gái Cù Huệ làm vợ. Như vậy thân càng thêm thân, hợp tác cũng sẽ suôn sẻ hơn, hơn nữa nếu đã là người một nhà thì một người ngoài như Ngô Khang Bảo cũng không cần phải tham gia vào.
Lúc ấy ông nghe xong cười một cái.
Đừng nói ông không thích Cù Huệ, cho dù ông có thích thì ông cũng sẽ không vì một người phụ nữ mà đâm anh em mình một nhát!
Hơn nữa, người phụ nữ Cù Huệ này cho không ông cũng chướng mắt!
Cù Huệ ở tuổi này chắc chắn đã từng kết hôn rồi, không chỉ kết hôn, mà còn ly hôn hai lần.
Bản thân ông cũng đã từng ly hôn hai lần, cũng không có gì phải kén chọn nhau, nhưng khác ở chỗ, ông bị người ta đội nón xanh còn Cù Huệ thì đội nón xanh cho hai người chồng cũ của ả.
Trừ khi ông cũng muốn bị mọc sừng, nếu không đầu ông bị úng nước mới kết hôn với người phụ nữ Cù Huệ này!
Ông từ chối ngay tại chỗ, Cù Phi cảm thấy rằng ông đang coi thường em gái của mình nên vỗ vào mặt bàn bảo ông cút ra ngoài, ông tức giận liền bỏ ra ngoài.
Sau khi bình tĩnh lại, ông cảm thấy những năm gần đây tính tình của Cù Phi thay đổi rất nhiều, đặc biệt lần này càng thể hiện rõ ràng rằng ông ta không phải là đối tác tốt để hợp tác, hơn nữa về sau Sở Thắng Mỹ gia nhập thì ông liền từ bỏ ý định hợp tác với Cù Phi.
Sau khi biết mình bị gạt ra ngoài, Cù Phi tức giận chạy ra cửa, vung tay đấm đá, nói rằng sẽ cắt đứt quan hệ bạn bè với ông nên cả hai cứ như vậy mà trở mặt với nhau.
Bởi vậy bây giờ nhìn thấy Cù Huệ, nét mặt ông lập tức nhạt dần: “Cù Huệ, là cô sao, sao cô lại tới đây?”
Cù Huệ dường như không cảm nhận được sự hờ hững của ông, vẫn cười tươi như hoa: “Anh Chấn Dân, em cố ý đến đây để tìm anh. Vốn dĩ em muốn đến chỗ anh ở, nhưng không ngờ lại gặp được anh ở đây. Chúng ta thật là có duyên!”
Kiều Chấn Dân nói, “Cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Cù Huệ nhìn quanh: “Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, anh Chấn Dân, không bằng chúng ta đến nhà anh rồi ngồi xuống nói chuyện?”
Kiều Chấn Dân từ chối, "Không! Trai đơn gái chiếc bị truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, với lại tôi cũng có hẹn với người khác rồi!"
Cù Huệ miễn cưỡng cười nói: “Em là phụ nữ còn không quan tâm việc đó, anh Chấn Dân anh lo lắng gì chứ?”
Kiều Chấn Dân nói: “Tất nhiên là tôi lo lắng. Tôi đã ly hôn hai lần, danh tiếng đã không tốt, nếu còn có các mối quan hệ hệ nam nữ loạn thì sau này tôi sao có thể tìm được vợ!”
Lời này giống như ông đang nói về chính mình, nhưng không phải là tát vào mặt Cù Huệ sao?
Mặt Cù Huệ lúc đỏ lúc trắng, vô cùng tức giận!
Đúng lúc này phía sau truyền tới một giọng nói trong trẻo: “Anh Chấn Dân?”
Kiều Chấn Dân nghe thấy giọng nói này, hai mắt liền sáng lên, nhanh chóng quay đầu lại: “Thắng Mỹ, em đến rồi à?”
Hôm nay Sở Thắng Mỹ mặc một bộ váy liền áo màu xanh lam nhạt tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô ấy một cách hoàn hảo, hai mắt Kiều Chấn Dân sáng lên nhìn cô ấy, tim đập thình thịch.
Cù Huệ nhìn thấy biểu cảm trong mắt của Kiều Chấn Dân, trong lòng cảm thấy chua xót: “Anh Chấn Quân, chị này là ai vậy?”
Khi Sở Thắng Mỹ tới thấy Kiều Chấn Dân đang nói chuyện với một người phụ nữ thì cảm thấy tò mò nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Chẳng qua là không nghĩ tới bà ấy vừa đến chỉ không ngờ mình bước tới, đối phương đã dùng ánh mắt không thoải mái dò xét bà ấy, lại còn gọi bà ấy là chị?
Chị cái đầu ả!
Bà ấy cúi gằm mặt nói: “Nếu có hẹn thì em đi trước nhé!”
Nói xong bà ấy quay lưng muốn bỏ đi.
Kiều Chấn Dân nóng nảy, bước tới nắm lấy cánh tay bà ấy nói, "Thắng Mỹ, anh không hẹn ai khác, anh chỉ hẹn với một mình em! Đây là em gái của một người bạn cũ của anh, nhưng anh với người bạn đó đã trở mặt nhau rồi.”
Cù Huệ tức giận đến mức suýt cắn phải lưỡi: “Chị này, đừng hiểu lầm, tôi đến đây để tìm anh Chấn Dân. Anh ấy với anh trai tôi có chút hiểu lầm, vì thế gần đây tôi đều không ngủ ngon.”
Đây nghe có vẻ là đang giải thích, nhưng càng ngày bôi càng đen!
Nghe điều đó Sở Thắng Mỹ rất tức giận, liền hất tay Kiều Chấn Dân ra.