Kiều Chấn Dân một lần nữa sốt ruột giải thích: "Chẳng phải lúc trước anh có nói với em có một đối tác sao? Đó là anh trai của cô ta, anh trai cô ta muốn anh cưới cô ta, anh không muốn cưới cô ta nên mọi người ầm ĩ tan rã trong không vui. Vậy nên Thắng Mỹ, em tuyệt đối không được hiểu lầm."
Ban đầu Sở Thắng Mỹ nghe thấy ngữ khí của người phụ nữ, lòng bà ấy cảm thấy chua xót, lúc này nhìn thấy ông không chút do dự đánh thẳng vào mặt đối phương, bà ấy không khỏi cảm thấy thoải mái.
Sắc mặt Sở Thắng Mỹ dễ nhìn, nhưng Cù Huệ đã tức giận gần chết!
"Anh Chấn Dân..." Ả cắn môi dưới một cách đáng thương kêu một tiếng.
Toàn thân Kiều Chấn Dân nổi da gà, vội ngắt lời ả rồi nói: "Cù Huệ, nếu cô ở đây vì việc của anh trai cô, vậy tôi sẽ nói thẳng với cô, tôi có quan niệm khác với anh trai cô, chúng tôi sẽ không bao giờ làm bạn với nhau nữa, hảo tụ hảo tán đi, tôi có việc đi trước!”
Nói xong, ông không để ý tới đối phương nữa, cùng Sở Thắng Mỹ quay người rời đi.
Cù Huệ nhìn bóng lưng hai người rời đi, tức giận giậm chân!
“Thắng Mỹ, anh… anh với Cù Huệ kia thật sự không liên quan gì đến nhau cả.”
Đi được một lúc, Kiều Chấn Dân thấy Sỏ Thắng Mỹ vẫn không nói chuyện, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Sở Thắng Mỹ nghiêng đầu nhìn ông: "Hai người có chuyện gì hay không sao phải giải thích em chứ?"
Kiều Chấn Dân lo lắng đến mức sắp nhảy ra ngoài, hít thở sâu vài hơi: “Thắng Mỹ, anh có chuyện muốn nói với em!”
Vừa lúc hai người đi tới dưới tàng gốc cây bằng lăng. Bây giờ là đầu tháng 5, đúng thời điểm hoa bằng lăng nở rực rỡ nhất.
Những dây hoa bằng lăng trắng và tím treo lơ lửng trên cành, nhìn từ xa như một biển mây, vẻ đẹp mê hồn.
Sở Thắng Mỹ trong lòng đoán được ông muốn nói gì với mình, trên mặt nổi lên hai rặng ửng hồng nói: “Anh muốn nói cái gì?”
Kiều Chấn Dân vốn mặc rất nhiều, nhưng hiện tại bởi vì căng thẳng, mồ hôi trên trán chảy xuống, bộ đánh trông vô cùng buồn cười.
Ông lấy tay áo lau mồ hôi, chẳng mấy chốc ống tay áo đã ướt đẫm.
Trong lòng càng thêm hối hận khi mặc quần áo như thế này: "Thắng Mỹ, anh không có cái gì với Cù Huệ, nhưng... anh muốn có cái gì với em!"
Sở Thắng Mỹ nhìn bộ dáng đầm đìa mồ hôi của ông, muốn cười lại nhịn xuống: "Có cái gì?”
Mặc dù Kiều Chấn Dân đã kết hôn hai lần, nhưng đây là lần đầu tiên ông lo lắng như vậy trước một người phụ nữ, đột nhiên có hai con mèo nhảy qua tường.
Mắt ông sáng lên chỉ vào con mèo trên tường nói, "Anh muốn chúng ta, giống như cặp mèo kia!"
"Phụt..."
Sở Thắng Mỹ rốt cuộc không thể nhịn cười được nữa.
Kiều Chấn Dân bị cười đến mức đỏ cả tai, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Xin lỗi, anh không biết ăn nói, nhưng anh... anh rất nghiêm túc với em! Em biết đấy, anh đã trải qua hai cuộc hôn nhân không thành, vốn dĩ đời này không muốn kết hôn nữa, cho đến khi gặp được em, em đã hấp dẫn anh như nam châm vậy!”
Với lời tỏ tình nóng bỏng như vậy, Sở Thắng Mỹ không cười được nữa!
Bà ấy nhìn xuống đất nói: “Anh Chấn Dân, em… em không thể tiếp nhận tâm ý của anh!”
Kiều Chấn Dân như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu: “Tại sao? Em ghét anh vì đã kết hôn hai lần sao?”
Giọng điệu này nghe có vẻ rất ỷ khuất.
Sở Thắng Mỹ vội vàng lắc đầu nói: "Không, tất nhiên là không! Anh biết đấy, cha của Tiểu Mễ Bảo chỉ mới rời đi được hơn nửa năm. Em cảm thấy mình chưa sẵn sàng."
Kiều Chấn Dân nghe thấy lời này lập tức thở phào một hơi: “Anh nguyện ý chờ em!”
Trong lòng Sở Thắng Mỹ rất cảm động: “Nhưng chuyện này không công bằng với anh!”
Kiều Chấn Dân ngắt lời bà ấy: “Tình cảm chưa bao giờ có cái gọi là công bằng hay không công bằng, chỉ có nguyện ý và không nguyện ý. Anh nguyện ý chờ em!”
Ông lặp lại một lần nữa.
Sở Thắng Mỹ nắm lấy tay ông: “Nhưng em… nếu lúc đó hai chúng ta không hợp nhau thì sao?”
Bà ấy không thể tự lừa dối mình, bà ấy đã bị Kiều Chấn Dân làm cho cảm động.
Nhưng quan hệ giữa hai gia đình tốt như vậy, nếu cuối cùng không đến được với nhau, nhất định sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai gia đình, đây là điều mà bà ấy không muốn nhìn thấy.
Kiều Chấn Dân nói: "Thắng Mỹ, đừng cảm thấy áp lực. Mặc dù anh nghĩ chúng ta sẽ rất phù hợp nhưng nếu em lo lắng, chúng ta sẽ không nói chuyện này cho mọi người cho đến khi chúng ta chắc chắn nó thực sự phù hợp thì sẽ nói với gia đình. Em thấy như vậy được chứ?”
Ông đã nghĩ hết mọi chuyện rồi, Sở Thắng Mỹ còn có thể từ chối thế nào?
Vốn dĩ bà ấy còn xúc động muốn nói gì đó, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy ông đầm đìa mồ hôi, lại không nhịn được bật cười: “Anh không nóng sao?”
Kiều Chấn Dân xấu hổ: “Nóng quá! Không ngờ hôm nay lại nóng như vậy!”