Sở Thắng Mỹ mỉm cười, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay màu trắng, đưa cho ông: “Lau đi, trời nóng như vậy, về sau đừng có mặc áo dài tay ra ngoài!”
Kiều Chấn Dân nhận lấy chiếc khăn, nhếch miệng nói: “Anh muốn tỏ tình với em, nên ăn mặc chỉnh tề hơn, ai mà biết được...”
Ai biết làm đẹp không thành, lại bêu xấu trước mặt bà ấy!
Sở Thắng Mỹ quay lại nhìn những bông hoa bằng lăng đang nở rực rỡ, lòng ngọt như mật.
——
Thời tiết đang ấm dần lên.
Trước khi kỳ thi cuối cùng đến, Đại Kiều cuối cùng cũng chính thức chào đón kỳ kinh nguyệt đầu tiên của cuộc đời.
Chỉ là vì cô có điều dưỡng thân thể tốt nên khi đến cũng không có cảm giác gì cả.
Có lần cô nhìn thấy một bạn nữ trong lớp đau đến nỗi mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại, còn từng thấy nghiêm trọng hơn là đau đến ngất đi, cô may mắn khi được Tiểu Cẩm Lý tặng cho một viên ngọc bội Cẩm Lý.
Cô trồng hoa khô bán giá thấp cho các bạn học sinh nữ của trường, sau khi dùng mộ người ai cũng thấy rất tốt, càng thích cô hơn.
Nhưng mà có một cô gái qua đường luôn ghen tị với Đại Kiều, thấy mọi người đều cảm kích Đại Kiều, cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Cô ta bĩu môi nói: "Thật sự không hiểu tại sao mấy người lại cảm kích cô ta như vậy. Cô ta không tặng miễn phí cho mấy người dùng, là mấy người bỏ tiền ra mua! Bình thường mấy người đi mua đồ ở ngoài đều nói cảm ơn người ta à?”
Một số nữ sinh nghe xong thấy cũng thực sự có đạo lý.
Cũng có người phản bác lại: "Nhưng bạn học Kiều Niệm Niệm đã bán cho chúng ta giá rất rẻ. Cha tôi đã từng nhìn thấy những bông hoa khô đó. Ông ấy nói rằng giá cao gấp 5 lần cũng không quá đáng. Mấy người rõ ràng được tiện nghi lại còn khoe mẽ!"
Người qua đường Giáp cười nhạo một tiếng: "Cô muốn trở thành con chó thè lưỡi ra liếm láp cô ta cũng không ngăn cản cô! Nhưng tôi không nhìn nổi nổi hành động của cô ta, một bên kiếm tiền của bạn học, một bên muốn mang tiếng tốt, tôi nhổ vào, nếu cô ta thật sự tốt cho mọi người, tại sao không tặng đồ miễn phí cho mọi người?”
Một số người tham rẻ nghe vậy liền đồng ý.
"Cô nói có lý! Mọi người đều là bạn học, vậy tại sao cô ta lại không biết xấu hổ khi thu tiền của mọi người?"
"Không phải chứ, tôi nghe nói tất cả hoa khô đều do tự tay cô ta trồng, cũng không tốn tiền, cô ta muốn tiền đến điên rồi sao?”
"Có tiền hay không không quan trọng. Tôi chỉ sợ mấy thứ này ăn xong sẽ ảnh hưởng không tốt cho thân thể. Nghe nói trưởng đồn công an là cha nuôi của cô ta. Nếu có chuyện gì thì chúng ta còn có thể bắt cô ta trả tiền sao?”
Vốn dĩ những lời này chỉ được lưu truyền trong một số ít người, nhưng sau đó không biết là ai nói ra, dần dần mọi người đều biết.
Một số người muốn xem trò hay hay nên cố ý đến gặp Đại Kiều nói cho cô những lời này, mong chờ Đại Kiều sẽ xé xác nữ sinh đang ghen tị với mình.
Đại Kiều ngẩng đầu lên từ cuốn sách, nhẹ nhàng nói: "Ồ, tôi biết rồi, nếu mọi người đều nghĩ tôi kiếm được tiền của mọi người, vậy thì sau này tôi sẽ không bán nữa.”
Cô gái đến cáo trạng giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới là hậu quả này!
Phải biết rằng cô ta cũng là thành viên trong đội ngũ chữa đau bụng kinh, từ khi uống thuốc từ hoa khô mà Đại Kiều tặng, các triệu chứng đau bụng kinh của cô ta đã thuyên giảm rất nhiều, nếu Đại Kiều không bán cho cô ta nữa thì sao?
Cô ta đến nói cho Đại Kiều là để cô bị xấu mặt, dù sao Đại Kiều cũng quá hoàn mỹ, không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà thành tích lần nào cũng đứng nhất huyện, dù cho cô ta cố gắng như nào cũng không thể vượt qua cô.
Những nữ sinh khác lập tức kêu lên: "Niệm Niệm, chúng tôi chưa bao giờ nói xấu về cậu, đó là đám nữ sinh không biết tốt xấu kia. Cậu cũng không thể vì những người kia mà không bán chúng cho chúng tôi!”
"Đúng vậy, đúng vậy, kể từ khi uống thuốc hoa khô mà cậu tặng, tôi cảm thấy như mình có thể làm việc trở lại. Trước đây, tôi hận không thể chết luôn tại chỗ!”
"Huhuhu... Bạn học Niệm Niệm, bán tiếp đi cậu, bao nhiêu tiền chúng tôi cũng đồng ý trả!”
“Tôi cũng vậy!”
Đại Kiều cầm bút nghiêng đầu suy nghĩ: “Tôi sẽ mở cửa hàng hoa khô bán ở nhà mình, nếu mấy cậu thực sự muốn có thể đi đến cửa hàng để mua, nhưng giá chắc chắn sẽ tăng lên!”
“Như vậy cũng được, nhưng mà Niệm Niệm, khi nào có hàng cậu cho chúng tôi biết trước không?”
Đại Kiều mỉm cười gật đầu: “Được.”
Các nữ sinh hò reo bàn bạc về nhà xin thêm tiền để dành.
Nữ sinh đến cáo trạng hoàn toàn bị đứng hình, nhưng không ai thèm để ý đến cô ta.
Còn những nữ sinh ham rẻ, biết việc tăng giá, trong lòng chợt tức giận rồi lại hối hận.
Bọn họ vốn là muốn đục nước, sau đó nhân cơ hội kéo Đại Kiều khỏi vị trí cao đó, quan trọng nhất là họ muốn Đại Kiều tặng hoa khô miễn phí cho họ!
Ai dè trộm gà không được còn mất nắm gạo!