Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 508 - Chương 508. Cháu Đích Tôn

Chương 508. Cháu đích tôn Chương 508. Cháu đích tôn

Một khi các mặt hàng được đưa vào cửa hàng, giá cả mắc không nói, hơn nữa sẽ có nhiều người cạnh tranh với họ và rất có thể lúc đó họ sẽ không mua được nữa!

Vì quyền lợi của bản thân, một số người đã đến xin lỗi Đại Kiều.

Mặc kệ là ai đến, Đại Kiều cũng chỉ cười nói cho tới bây giờ cô chưa từng để trong lòng, còn muốn so với trước kia mua hoa khô rẻ như vậy sao?

Haha, nằm mơ đi!

Đại Kiều không để tâm đến những lời đó, nhưng đồ của cô, cô muốn cho ai dùng thì người đó dùng, nếu họ không biết ca.r kích, cô sẽ lấy lại.

Còn về việc dần mặt nhau mà mọi người đang mong chờ, cô chỉ muốn nói rằng nếu có thời gian như vậy thì thà cô soát lại các ý chính!

Sau lần này, mọi người mới biết nhìn Đại Kiều mềm mềm mại mại nhưng thật ra rất đáng sợ!

——

Vào giữa mùa hè năm 1982, giữa một đám học sinh đang căng thẳng, An Bình mỉm cười bước vào phòng thi tuyển sinh đại học.

Không giống như những thế hệ sau này, ở thời đại này, muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học thì phải vượt qua kỳ tuyển chọn sơ tuyển đầu vào đại học, mọi người đều nghĩ rằng An Bình nhất định sẽ không thể vượt qua kỳ sơ tuyển, không ai ngờ rằng cậu vừa vặn đạt điểm chuẩn!

Chẳng qua vận may này cũng không phải có mãi, sau ba ngày thi đại học, mọi người hỏi An Bình làm bài như thế nào thì An Bình chỉ cười rồi nói rằng mình không nhớ gì cả.

Mọi người nghe xong đều không nói nên lời sau.

An Bình nhún vai nói: "Không thể trách con được. Trong phòng thi không có quạt, con nóng đến mức sắp ngất xỉu. Những câu hỏi trước mắt con đều biến thành một cái bánh màn thầu nở to, đầu con cũng muốn to ra!”

Một tháng sau, kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố.

Với tổng điểm 600, An Bình đạt 250 điểm trong bài kiểm tra!

Điểm số này là rất tốt, cũng khá cao!

Tiểu Đông Vân đã nói đùa ngay tại chỗ: "Anh à, điểm như người mà người như điểm, 250 này chính là bức chân dung đẹp nhất về anh đấy anh ạ!"

Khi nghe lời này An Bình không hề tức giận mà còn rất vui vẻ.

Với số điểm thấp như này thì cậu không thể vào được trường đại học nào, cậu ấy cũng không thể học lại, đời này đều khó có khả năng.

Nói cách khác, sự nghiệp sinh viên của cậu đã chấm dứt kể từ ngày cậu nhận được kết quả thi vào đại học!

Đại Kiều nhướng mày nhìn cậu nói: “Anh họ, không phải anh cố ý thi điểm kém đó chứ?”

An Bình vò đầu bứt tai cười vui vẻ: “Nào có, anh vốn dĩ không thông minh bằng mấy đứa. Ông nội, bà nội, lúc trước hai người nói nếu con không thi đậu thì sẽ không ép con đọc sách nữa, lời này còn tính không?”

Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên nhìn nhau rồi cùng thở dài.

Tiết Xuyên nói, "Đương nhiên là tính, nhưng ta vẫn mong con suy nghĩ lại, sau này muốn quay lại trường học cũng không được!"

An Bình xua tay nói: "Ông nội, không cần suy tính! Con thực sự không muốn học. Mỗi lần con nhìn thấy sách giáo khoa là lại cảm thấy đau đầu, đau bụng, cảm thấy khó chịu khắp nơi! Hai người tha cho con đi!”

Kiều Tú Chi nói: ”Nếu con đã suy nghĩ kỹ càng thì chúng ta sẽ không ép buộc con nữa, con đã nghĩ sau này muốn làm cái gì chưa?”

An Bình cười nói: “Con đã nghĩ kỹ rồi, ta muốn làm công việc liên quan đến đồ ăn!”

Cậu bình sinh không có tham vọng, cậu chỉ thích ăn, chỉ cần cậu có thể ăn món ngon, cậu cảm thấy cho dù khó khăn thế nào, cho dù mệt mỏi như thế nào cũng đáng giá!

Kiều Tú Chi nói: "Mấy năm nay, con cùng ông con cũng học nấu được nhiều món, nếu mở một cửa hàng nhỏ cho con, con nghĩ có thể chèo chống phát triển lên được không?"

Những lời này nói ra, không phải chỉ An Bình mà tất cả những người khác có mặt cũng bị sốc.

Hai mắt Vạn Xuân Cúc sáng rực như kẻ trộm: "Mẹ, mẹ định mở tiệm cho An Bình? Ở chỗ nào? To bao nhiêu? Con nghĩ nếu muốn làm ăn, nên mua một gian lớn, về sau phát triển cũng không cần tìm chỗ khác, mẹ ơi, mẹ thấy con nói đúng không?”

Kiều Tú Chi lạnh lùng liếc nhìn bà ta rồi nói: “Lúc nào thì mẹ bảo sẽ mua cửa hàng cho An Bình?”

Vạn Xuân Cúc ngay lập tức liền nóng nảy: “Vừa rồi, không phải mẹ nói mở một cửa hàng nhỏ cho An Bình sao? Đây không phải là mua sao? Đây không phải mua chẳng lẽ là thuê?”

Kiều Tú Chi gật đầu, “Đúng vậy, đó là thuê! Nếu có thể cầm cự được, tương lai nó sẽ dùng chính năng lực của mình để mở cửa hàng, nếu không có khả năng thì mở cửa hàng đó cũng chỉ mất nhiều hơn mà thôi!”

Vạn Xuân Cúc: "...”

Vừa rồi bà ta còn nghĩ mẹ chồng bà ta đã phát hiện ra sau bao nhiêu năm bất công, cuối cùng bà cũng nhìn thấy sự tồn tại của An Bình, "cháu đích tôn" định mở một cửa hàng để đền bù cho cậu, nhưng không ngờ tới là chỉ do bà ta mơ tưởng!

Bà ta hận!

An Bình không muốn lợi dụng ông bà: "Bà nội, bà nói đúng. Nếu như con có tay nghề, không cần bà thì con cũng có thể mở một cửa hàng!"

Bình Luận (0)
Comment