Khi nghe những gì con trai mình nói Vạn Xuân Cúc càng gấp hơn.
Bà ta muốn nhờ người đàn ông của mình đến để giúp thuyết phục, nhưng khi quay đầu lại bà ta nhìn thấy người đàn ông của mình trong sân, đang hòa giải cho Cô Cô và Thí Thí, bà ta gần như không ra hơi muốn ngã quỵ!
Gần đây, Cô Cô và Thí Thí không biết chuyện gì đang xảy ra, một con gà và một con chó vốn đang yêu nhau lại trở mặt với nhau!
Đối với vấn đề này, Kiều Chấn Quốc chỉ đơn giản là rầu thúi ruột và mỗi ngày hành động như một người hòa giải!
Cuối cùng sau khi thuyết phục Cô Cô và Thí Thí xong, Kiều Chấn Quốc bước vào nói nhỏ: “Vợ, chị em của em dạo gần đây rất gắt gỏng, đầu chó của Thí Thí đã bị mổ cho chảy máu rồi!"
Vạn Xuân Cúc: "..."
Bà ta trở thành chị em với một con gà từ khi nào?
Với lại lúc này là lúc nào rồi, tại sao ông ta vẫn quan tâm đến gà với chó?
Đúng là nguyên một đám khiến bà ta tức chết mà!
Sau khi Kiều Chấn Quốc biết quyết định của con trai mình, ông ta gãi đầu nói: “Vậy thì con có thể tùy ý mở một cửa hàng, cha sẽ giúp đỡ con!”
An Bình nhìn cha ủng hộ mình, khoác tay lên bả vai ông ta cười nói: "Cha, cha thật sự là người cha tốt của con!"
Nhìn bộ dáng anh em tốt của hai người các mà Vạn Xuân Cúc tức muốn thổ huyết !
Hai ngày sau, Kiều Chấn Quân trở về từ huyện Nam Sơn.
Sau bữa tối.
Kiều Tú Chi liếc nhìn mọi người nói: "Vì tất cả mọi người đều ở đây, vậy nên tôi nhân cơ hội này để nói với mọi người một việc. Hai ngày này, mọi người sẽ chia nhà, về sau tất cả mọi người sẽ sống riêng, sống cuộc sống của riêng mình!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn kinh.
Ở riêng? ?
Đang yên đang lành làm sao lại nhắc đến chuyện ở riêng?
Kiều Chấn Quốc là người kinh hãi nhất cũng gấp nhất: "Mẹ, sau khi ở riêng thì hẳn là cha mẹ sẽ theo tụi con ở cùng nhau phải không?"
Ở riêng hay không không đáng kể, nhưng ông ta nhất định phải ở cùng cha mẹ.
Vạn Xuân Cúc nghe được chồng mình nói, trong lòng hồi hộp, muốn đưa tay kéo ông ta lại sợ bị người nhìn thấy, sốt ruột đến nỗi cái mông cũng nhích nhích sang.
Nếu như sau khi ở riêng mà cha mẹ chồng vẫn ở cùng phòng lớn bọn họ thì ở riêng hay ở chung khác nhau chỗ nào?
Những năm gần đây mẹ chồng vẫn áp đặt trên đầu bà ta, bà ta đã sớm muốn làm gia chủ, hiếm thấy mẹ chồng chủ động nhắc tới ở riêng, chồng bà ta làm sao còn hỏi loại vấn đề ngu xuẩn này chứ?
Kiều Tú Chi chú ý tới vẻ mặt của vợ con trai cả, khẩu khí lạnh nhạt nói: "Mẹ đã cùng cha con thương lượng qua, chúng ta hai người tự mình ở, ai cũng không ở cùng, mọi người phân chia rõ ràng."
Mọi người nghe nói như thế, lại là một trận khiếp sợ.
Kiều Chấn Quốc sốt ruột đến nỗi như một đứa trẻ bốn mươi tuổi: "Cha, mẹ, con là lão đại trong nhà, mọi người làm sao có thể không đi theo con? Có phải cha mẹ ghét bỏ vợ con quá ngu hay không?"
Vạn Xuân Cúc: ? ? ?
Cái gì gọi là ghét bỏ bà ta ngu ngốc, đang yên đang lành sao lại kéo tới trên đầu bà ta?
Người đàn ông chết tiệt này, quả thực tức chết bà ta.
Kiều Tú Chi lườm một cái nói: "Không phải, mẹ cảm thấy vợ chồng các con đều ngu ngốc, ở cùng hai người mẹ lo lắng giảm thọ mấy năm. Con đừng nhiều lời, người đã sắp bốn mươi tuổi, cũng nên học cách độc lập. Lần này chia nhà xong, con mang theo con trai con gái đến thủ đô đi."
Thủ đô?
Ngày hôm nay sấm nổ liên tiếp từng quả một, quả thực nổ tất cả mọi người đến hôn mê.
Kiều Chấn Quốc lần thứ hai gấp gáp hỏi: "Mẹ, một mình con mang theo trẻ con đi sao? Mẹ và cha không đi sao?"
Kiều Tú Chi nói: "Không phải một mình con, còn có vợ của con nữa."
Kiều Chấn Quốc nghe vậy quay đầu lại nhìn vợ mình một chút.
Tuy rằng cái gì ông ta cũng không có nói, nhưng thần tình kia rõ ràng đang nói còn không bằng đi một mình, lần thứ hai khiến Vạn Xuân Cúc tức giận đến mặt đỏ chót.
Kiều Tú Chi tiếp tục nói: "Hai vợ chồng mang theo con cái đến thủ đô thuê cái nhà, sau đó thuê cái quán ăn nhỏ dựng nghiệp cho tốt, còn Tiểu Đông Vân thì đưa đến đội đồng ca đi."
Kiều Chấn Quốc gãi đầu nói: "Nếu như quán ăn nhỏ làm ăn thua lỗ thì làm sao bây giờ? Cha, mẹ, nếu không mọi người vẫn nên đi cùng tụi con được không?"
Ông ta từ sinh ra đến hiện tại, xưa nay đều không hề rời khỏi cha mẹ, ngoại trừ chuyện cưới vợ là chính ông ta quyết định, những chuyện khác đều là cha mẹ giúp an bài.
Bởi vậy lúc này nghe được cha mẹ buông tay không quản lý mình, trong lòng Kiều Chấn Quốc thấy rất mới lạ.
Kiều Tú Chi nghiêm mặt nói: "Mẹ và cha con đã là người hơn sáu mươi tuổi, chẳng lẽ còn không thể hưởng thụ cuộc sống, phải theo mọi người chạy lên chạy xuống, làm đến mệt chết mọi người mới bỏ qua sao?"
Ba anh em nhà họ Kiều nghe nói như thế, cùng hô lên: "Mẹ, chúng con không có ý này."