Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 51 - Chương 51. Tức

Chương 51. Tức Chương 51. Tức

Phương Hữu Nhục tuy nhỏ, nhưng dáng mập mạp đầy thịt, một đá này cũng không nhẹ.

Đại Kiều đau đến đỏ hốc mắt.

Cô quay đầu nhìn em gái, hi vọng em gái có thể mở miệng giúp cô giải thích một tiếng, thế nhưng em gái từ đầu tới đuôi cũng không nhìn cô, bụm mặt một mực khóc.

Giờ phút này, trong nội tâm cô dâng lên một nỗi thất vọng và khổ sở không nói nên lời.

Cô không cảm thấy mình làm sai cái gì, lúc em gái có quần áo mới, cho tới bây giờ cũng chưa từng tặng quần áo mới cho cô, hiện tại cô khó được có một bộ quần áo mới, em gái lại muốn cướp đi, cướp không đi thì để anh họ đánh cô.

Sao con bé phải làm như vậy?

“Thằng nhóc nhà họ Phương dừng tay lại cho bà!”

Kiều Tú Chi thấy Đại Kiều ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa về, trong lòng hơi không yên, cho nên đi ra ngoài tìm, không nghĩ tới thật đúng là xảy ra chuyện!

Phương Hữu Lương ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Tú Chi hùng hổ chạy như bay đến chỗ cậu ta, lập tức bị dọa hai chân mềm nhũn.

Cậu ta lập tức buông cổ áo Đại Kiều ra, quay người muốn chạy, đáng tiếc đã chậm.

Kiều Tú Chi chạy vội đến, một phát kéo lấy cổ áo cậu ta, xách cậu ta lên như xách gà con, lạnh lùng nói: “Lần trước bà hẳn là đã cảnh cáo mày, để mày đừng bắt nạt cháu gái bà, xem ra mày không nghe vào!”

Phương Hữu Lương đỏ mặt liều mạng giãy dụa: “Là nó bắt nạt Tiểu Kiều trước cháu mới đánh nó, mà cháu còn chưa đánh sao? Bà mau buông cháu ra!”

Kiều Tú Chi chẳng những không buông ra, ngược lại xách cậu ta lên cao hơn: “Bắt nạt? Vậy mày nói xem con bé bắt nạt Tiểu Kiều nhà mày thế nào?”

Phương Hữu Lương nghẹn lời.

Cậu ta thật đúng là không biết Đại Kiều bắt nạt Tiểu Kiều thế nào, cậu ta thoáng thấy Tiểu Kiều đang khóc, đương nhiên cho rằng Đại Kiều bắt nạt cô ta.

Cậu ta nghiêng đầu kêu cứu với Tiểu Kiều: “Tiểu Kiều, em nhanh nói cho bà nội em chị em bắt nạt em thế nào đi!”

Tiểu Kiều chớp chớp mắt to, vô tội nói: “Anh, em chưa hề nói chị bắt nạt em mà!”

Phương Hữu Lương giật mình: “Không phải, không phải em mới vừa nói...”

Tiểu Kiều tiếp tục vẻ mặt vô tội nói: “Anh, anh nhớ lại một chút, vừa rồi em không nói gì, là chính anh hiểu lầm.”

Phương Hữu Lương nhớ lại một chút, đúng là như vậy, lúc ấy Tiểu Kiều chỉ lo khóc, không nói gì, là chính cậu ta hiểu lầm.

Nhưng mà!

“Đại Kiều đã không bắt nạt em, em khóc cái cọng lông à!”

Dù Phương Hữu Lương thích đứa em họ này mấy, lúc này cũng cáu.

Tiểu Kiều lại khóc lên: “Thật xin lỗi anh, đều là em không tốt, em không nên vì chị không cho em mượn mặc quần áo mới nên khổ sở, còn làm hại anh hiểu lầm, bà nội, bà tha anh họ đi, anh ấy không cố ý, huống hồ anh ấy cũng chưa làm gì chị!”

Kiều Tú Chi cười lạnh: “Chưa làm gì? Nếu không phải tao tới, lúc này Đại Kiều đã bị đánh!”

Chung quanh có người thấy Tiểu Kiều khóc đáng thương, khiển trách Đại Kiều: “Đại Kiều cũng thật là, cháu làm chị, cho em gái mặc quần áo một chút thì sao? Cũng sẽ không rách!”

“Đúng thế, chị em gái nhà ai không phải thay mặc quần áo lẫn nhau? Làm chị nhỏ mọn như vậy không thể được!”

Đại Kiều đỏ bừng mặt, nước mắt cũng rớt xuống.

Tiểu Kiều nhìn mọi người đứng về phía mình, trong lòng đắc ý vô cùng.

Kiều Tú Chi nghiêm mặt, ánh mắt băng lãnh đảo qua đám người: “Bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, có lòng thương người như thế, sao không mang quần áo mới nhà mấy người cho Tiểu Kiều mặc!”

Đám người bị nghẹn mặt lúc đỏ lúc trắng.

Có người tiếp tục nói: “Tiểu Kiều cũng không phải con cái nhà chúng tôi, dựa vào cái gì chúng tôi cho con bé quần áo mặc, nhưng con bé là em gái Đại Kiều, hai đứa còn là song bào thai, nhỏ mọn như vậy, truyền đi thanh danh không dễ nghe đi?”

Kiều Tú Chi lại cười lạnh: “Ngày đó tôi đã nói rất rõ ràng, nhà họ Kiều và nhà họ Phương từ đó không có bất cứ quan hệ nào, Tiểu Kiều tự nguyện ở lại nhà họ Phương, vậy dĩ nhiên cũng không có quan hệ với nhà họ Kiều, lại nói...”

Nói đến đây, bà chuyển ánh mắt tới Tiểu Kiều: “Những năm gần đây, Phương Tiểu Quyên làm cho Tiểu Kiều bao nhiêu quần áo mới, xưa nay lại không thấy nó cho Đại Kiều mặc, Đại Kiều vẫn luôn mặc quần áo cũ nó không cần, em gái như vậy dựa vào cái gì muốn đưa quần áo mới cho con bé mặc?”

Lúc này đám người mới nhớ tới trước kia Đại Kiều đều nhặt quần áo cũ của Tiểu Kiều mặc, lập tức ánh mắt nhìn Tiểu Kiều có chút khác đi.

“Tiểu Kiều à, cháu đã không đưa quần áo mới cho chị cháu mặc, vậy bây giờ cũng không nên đòi quần áo mới của chị!”

“Đúng thế, qua nhiều năm như vậy, Đại Kiều cũng mới có một bộ quần áo mới như vậy, cháu vừa đến đã muốn mượn đi, đây cũng quá tham đi?”

“Nói là mượn, ai biết cho mượn rồi còn có thể đòi lại hay không, dù sao nhà họ Phương và nhà họ Kiều hiện tại là hai nhà!”

Tiểu Kiều hận đến cắn nát răng!

Bình Luận (0)
Comment