Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 52 - Chương 52. Tiêu Chuẩn Thấp Nhất

Chương 52. Tiêu chuẩn thấp nhất Chương 52. Tiêu chuẩn thấp nhất

Bà già Kiều Tú Chi này thật sự là khắc tinh trời sinh của cô ta, mỗi lần gặp bà ta đều không có chuyện tốt!

Nhưng cô ta phản ứng rất nhanh, lộ ra vẻ mặt áy náy nói: “Thật xin lỗi mọi người, thật xin lỗi chị, thật xin lỗi bà nội, cháu sai rồi, cháu thấy trên áo bông thêu thùa thật xinh đẹp, cho nên mới không nhịn được muốn mượn chị mặc hai ngày, cháu đã biết sai, chị, chị có thể tha thứ em không?”

Đại Kiều mở to mắt, nhìn thẳng em gái, đáy mắt lóe lửa giận.

Em gái nói dối, vừa rồi rõ ràng cô ta nói là cho, mà không phải mượn!

Cũng không đợi cô mở miệng, bà Phương đã hùng hổ lao đến.

Mặc dù bà Phương sợ, nhưng hiện tại trên tay Kiều Tú Chi dẫn theo chính là trứng vàng bảo bối nhà họ Phương bọn họ: “Kiều Tú Chi, bà thả ta cháu tôi ra! Nếu không tôi không để yên cho bà!”

Không để yên?

Bà vốn còn không muốn làm lớn chuyện, hiện tại xem ra hôm nay không dạy dỗ bọn họ một phen, bọn họ sẽ không biết sợ.

Bà quay đầu nhìn về phía con dâu cả đang ở một bên xem kịch nói: “Vợ thằng cả, đi lấy chút cứt gà tới!”

Vạn Xuân Cúc hơi ngơ ngác, rất nhanh lấy lại tinh thần, vẻ mặt như điên cuồng, giọng nói vang động trời: “Tuân mệnh! Mẹ, mẹ đợi con, con rất nhanh quay lại!”

Đám người: “...”

Vạn Xuân Cúc quay người chạy vội, vắt chân lên cổ chạy hết tốc lực, phía sau cơ hồ chạy ra tàn ảnh.

Đám người: “...”

Vạn Xuân Cúc trong lòng vô cùng kích động!

Bà cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất bà thể hiện trung tâm với mẹ chồng, bà nhất định không thể để mẹ chồng thất vọng!

“Mẹ, mẹ đợi con, con rất nhanh sẽ quay lại!”

Kiều Chấn Quốc tan tầm về nhà, đi đến nửa đường đột nhiên nhìn thấy một người chạy như gió qua bên cạnh ông ta, thẳng đến khi đối phương đã chạy thật xa, ông ta mới phản ứng được, người vừa rồi hơi giống vợ mình.

Nhưng rất nhanh ông ta lại lắc đầu, không thể nào là vợ ông ta, vợ ông ta đang mang thai, chạy như thế đã sớm sảy thai!

Vạn Xuân Cúc hoàn toàn không nhớ rõ chuyện mình mang thai, chạy tốc độ, chạy tự do, như người đàn bà điên.

Bà quay về nhà cầm xô trước, sau đó ném phân gà vào, chút phân gà ấy khẳng định không đủ, thế là bà lại chạy tới nhà người quen biết lấy phân gà, phát huy đầy đủ tinh thần cách mạng không sợ mệt mỏi không sợ bẩn.

Bà Phương thấy Kiều Tú Chi làm thật, lập tức sợ: “Tú Chi à, tốt xấu mọi người đã từng là thân gia, hôm nay việc này mặc kệ ai đúng ai sai, cứ định như vậy đi?”

“Không được!” Kiều Tú Chi một tiếng cự tuyệt. “Hôm nay không phải cho nhà họ Phương mấy người một bài học mới được!”

Bà Phương nghe xong lời này, lập tức cũng tức giận.

Nhà họ Kiều quả thực khinh người quá đáng, đuổi con gái mụ ta về nhà, một xu tiền không cho thì thôi đi, hiện tại còn muốn đánh cháu trai bảo bối của mụ, khẩu khí này không thể nuốt xuống!

Bà Phương phun một bãi nước miếng xuống đất, sau đó xông lên muốn túm tóc Kiều Tú Chi.

Kiều Tú Chi ánh mắt lạnh lẽo, một phát bắt được tóc mụ ta, trở tay một tay quật ngã mụ ta trên mặt đất, sau đó một chân giẫm trên mặt mụ ta, hung hăng ép ép!

KO!

Trận này còn chưa có bắt đầu đã kết thúc!

Mặt bà Phương lúc đỏ lúc trắng, hận không chịu được: “Kiều Tú Chi bà không nên hiếp người quá đáng, đánh người không đánh mặt, bà mau bỏ chân ra, nếu không tôi sẽ không để yên cho bà!”

Kiều Tú Chi từ trên cao nhìn xuống: “Bà muốn không để yên thế nào?”

Nói xong dưới chân lại dùng sức, bà Phương lập tức kêu như mổ heo.

Có người thấy Tiểu Kiều như việc không liên quan đến mình đứng ở một bên xem kịch, hơi nhìn không nổi: “Tiểu Kiều, việc này là bởi cháu mà ra, cháu cứ trơ mắt nhìn anh họ và bà ngoại bị người đánh như vậy sao?”

Tiểu Kiều nghe vậy, trong lòng thăm hỏi tổ tông mười tám đời người này một lần, sau đó bất đắc dĩ tiến lên giúp bà Phương cầu xin tha thứ.

Ai ngờ bà Phương đột nhiên điên đến, hai chân đá lung tung, vừa vặn đá phải trên người Tiểu Kiều.

Cô ta mất thăng bằng, bụp một tiếng ngã xuống đất, khuôn mặt chịu tội!

Tiểu Kiều cảm thấy mũi miệng đau rát, cô ta ngẩng đầu lên, ăn đầy miệng bùn đất, dưới mũi còn có hai dòng máu mũi.

Cô ta phi một tiếng phun ra một ngụm nước bọt có máu, theo nước bọt ra, còn có hai cái răng.

Nhìn thấy hai chiếc răng nhuốm máu kia, Tiểu Kiều rốt cục nhịn không được, oa một tiếng khóc lên.

Mẹ nó, đây rốt cuộc là cái ngày đen đủi gì chứ!

Đời trước xuyên sách làm đứa đần vài chục năm, đời này xuyên sách lại làm sao vẫn xui xẻo như vậy?

Xuyên sách lại có may mắn, chẳng lẽ không phải là tiêu chuẩn thấp nhất của nữ chính sao?

Nếu là nữ chính, vì sao còn muốn bắt cô ta trải qua những chuyện xui xẻo này?

Bình Luận (0)
Comment