Kiều Đông Anh nhìn bộ dáng ngu ngơ của mọi người, nhếch miệng cười nói: "Mọi người đều làm sao vậy? Sao một người hai người cũng không lên tiếng? Không nhận ra con sao?"
Lúc này mọi người mới phục hồi lại tinh thần.
Đại Kiều đi qua, kéo tay cô ta nói: "Chị Anh, mọi người là quá kinh ngạc vui mừng…, bởi vì lúc trước chị nói hè năm nay sẽ không trở về, mọi người còn tưởng rằng phải tới khi tết âm lịch mới có thể nhìn thấy chị!"
Kiều Đông Anh đánh giá cô, đáy mắt hiện lên kinh diễm và hâm mộ nói: "Bây giờ mới nửa năm không gặp, em lại cao lớn hơn không ít!" Hơn nữa xinh đẹp đến nổi khiến người ta đui mù con mắt!
Đại Kiều hé miệng cười nói: "Đúng là cao lên không ít, bà nói em còn cao nữa, không chừng còn cao hơn bà ấy!"
Năm nay cô mười sáu tuổi, chiều cao đã một mét bảy, nhưng bởi vì gen của bà và ông cô tốt lắm, cho nên đầu của người nhà họ Kiều không lùn.
Khi hai chị em đang nói chuyện, ánh mắt người đàn ông đứng ở phía sau Kiều Đông Anh đảo qua trên mặt và trên người Đại Kiều, đáy mắt là kinh diễm chói lọi.
Động tác này của anh ta vừa lúc bị Đại Kiều bắt lấy, mày đẹp của cô nhíu lại.
Nhưng cuối cùng không nói gì.
Vào ban đêm, người đàn ông tên Vũ Dịch này ở nhà họ Kiều.
Tuy rằng nhà của nhà họ Kiều đã bán rồi, nhưng trước khi nhà anh cả dọn đi, người mua đồng ý để bọn họ ở bên trong, đương nhiên nhà họ Kiều cũng không có chiếm không ích lợi của đối phương, mua tặng không ít thứ tốt cho người ta.
Khi tới giờ ăn cơm chiều, thông qua nói chuyện mọi người thế mới biết Vũ Dịch lại lớn hơn Kiều Đông Anh tám tuổi.
Năm nay Kiều Đông Anh hai mươi tuổi, nói cách khác năm nay Vũ Dịch hai mươi tám tuổi!
Ở cái thời đại mọi người kết hôn khá sớm, hai mươi tám tuổi dù là đối với con trai hay là con gái mà nói, đều đã lớn tuổi, nếu là người kết hôn sớm, bây giờ con cái cũng phải lớn cỡ cặp song sinh và Tiểu Đông Vân.
Nhưng người đàn ông tên Vũ Dịch này lại còn chưa kết hôn!
Chuyện này có chút kỳ lạ.
Vũ Dịch thấy người nhà họ Kiều lộ ra nét mặt kỳ lạ, dáng vẻ tựa như tập mãi thành quen: "Tôi lớn lên ở nước Mỹ, mãi đến năm trước mới trở về tổ quốc."
Kiều Tú Chi nghe vậy, bất động thanh sắc nói: "Thì ra đồng chí Vũ là người ở nước Mỹ, nếu không nói thật đúng là nhìn không ra, dù sao tiếng phổ thông của đồng chí Vũ nói rất tốt."
Tuy rằng là người Hoa, nhưng bởi vì từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, hoặc nhiều hoặc ít hẳn là mang chút khẩu âm mới đúng, cũng giống như Vương Anna và con gái bà ta Hoắc Tĩnh.
Nhưng người đàn ông tên Vũ Dịch này không có khẩu âm nào, trôi chảy vô cùng.
Vũ Dịch nghe vậy, trên mặt cứng ngắc một cái: "Đó là bởi vì người nhà của cháu ở trong nhà đều nói tiếng phổ thông, ông nội của cháu thường hay nói, cho dù chúng cháu đang ở nước khác, nhưng chúng cháu không thể quên chuyện mình là con cháu Viêm Hoàng!"
Tiết Xuyên nói: "Lời này của ông nội cháu nói rất đúng. Nhưng cho dù ở nước Mỹ, lấy tuổi này của cháu, trong nhà hẳn đã sớm thu xếp đối tượng cho cháu, sao có thể cho tới tuổi này còn chưa kết hôn chứ?"
Vũ Dịch thở dài nói: "Khi ở nước Mỹ, cháu có một vị hôn thê, nhưng sau đó cô ấy mắc bệnh qua đời, bởi vì cháu rất thương tâm, cho nên vẫn không có lòng dạ nào tìm người kết hôn, thẳng đến năm trước mới chậm rãi bước ra bi thương, sau khi về nước gặp Đông Anh, cảm thấy cô ấy là một cô gái rất tốt!"
Những người khác không nói gì thêm, nhưng Vạn Xuân Cúc nghe thấy Vũ Dịch là người trở về từ nước Mỹ, hưng phấn tới mức gương mặt to tròn trướng đến đỏ bừng.
Hiện tại là năm 1982, tuy rằng mở biên giới với bên ngoài, nhưng muốn vượt qua cũng không phải một việc đơn giản.
Do số lượng du học sinh mà nhà nước cử đi có hạn, đối với người xuất ngoại mà nói, gả ra ngoài đó là một trong những cách đơn giản nhất lại "quang vinh".
Ở địa phương nhỏ này của bọn họ, người gả ra nước ngoài xuất ngoại đã ít lại càng ít, nhưng sau khi kiến thức nhà họ Hoắc phất nhanh trong một đêm, ý niệm trong đầu rằng "người nước ngoài" có tiền này, cứ như định hải thần châm định ở trong đầu Vạn Xuân Cúc.
Lúc trước khi Kiều Đông Hà thi đậu đại học, bà ta còn lén lôi kéo tay cô ấy, bảo cô ấy nhất định phải tìm một người đàn ông địa phương gả, lúc ấy khiến Kiều Đông Hà tức giận đến nước mắt cũng sắp chảy ra.
Vạn Xuân Cúc cũng rất tức giận, bà ta không nghĩ tới Kiều Đông Hà "không không chịu thua kém" như vậy, tìm tới tìm lui lại tìm đồng hương!
Mà từ nhỏ tính tình của Kiều Đông Anh quả quyết không mềm mại, Vạn Xuân Cúc cảm thấy cô ấy muốn gả đến nước ngoài, vậy còn khó hơn lên trời!
Ai biết đứa con gái bà ta không xem trọng nhất lại dẫn một Hoa Kiều nước Mỹ về!