Hai người Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên nghe xong con mình nói, bày tỏ đồng ý để con trai và Sở Thắng Mỹ kết hôn.
Còn về Kiều Đông Uyển, Kiều Tú Chi nói: "Một năm qua chuyện con quen biết với Thắng Mỹ, Đông Uyển đã sớm phát hiện, có điều bây giờ mọi người muốn kết hôn, con cần phải thương lượng với nó một chút."
"Còn về cha mẹ chồng của Thắng Mỹ, mọi người tiên lễ hậu binh, bọn họ lo lắng nhất hẳn là tương lai già yếu không ai dưỡng lão cho bọn họ, còn có chuyện họ của Tiểu Mễ Bảo, chỉ muốn hai đứa hứa hẹn hai thứ này, bọn họ sẽ đáp ứng, nếu bọn họ dùng Tiểu Mễ Bảo uy hiếp, đến lúc đó lại nói sau."
Kiều Chấn Dân gật đầu mà đi.
Tuy rằng trời vừa sáng liền đoán được cha mẹ sẽ không phản đối, khi trước đó ông vẫn muốn trưng cầu sự đồng ý của bọn họ.
Từ nhà chính đi ra, ông ta đi về phía gian phòng của Đại Kiều đi tìm con gái.
Từ khi Kiều Chấn Dân đi tới huyện Nam Sơn làm công ty vận tải, ông liền chuyển hộ khẩu của mình và con gái tới bên kia, đương nhiên Kiều Đông Uyển cũng chuyển trường đến bên kia đi học.
Bởi vì đã mấy tháng không quay về, lúc này Kiều Đông Uyển đang ở trong phòng Đại Kiều, hai chị em đầu sát bên đầu thân mật cùng nhau nói chuyện gì đó.
Kiều Chấn Dân không có trực tiếp đi vào, mà là đứng bên cạnh cửa sổ gõ gõ song sắt nói: "Đông Uyển, cha có chuyện muốn nói với con, con có thể đi ra ngoài một chút không?"
Kiều Đông Uyển đáp một tiếng, quay đầu nhìn Đại Kiều nói: "Chị, chị chờ em, em rất nhanh sẽ quay về."
Đại Kiều nặn nặn khuôn mặt của cô bé: "Đi đi, chị đến phòng bếp lấy hai bát nước đá."
Kiều Đông Uyển mím môi cười rời đi.
Bát nước còn có bỏ vào hạnh nhân, củ sen tươi, hạch đào, hạt sen, củ ấu và hoa quả, sau khi bỏ vào thì mặt trên thêm vào đá nhuyễn, cuối cùng bỏ thêm một ít đường trắng là hoàn thành.
Ăn vào trong miệng mát lạnh, vị củ quả thơm ngọt, mùa hè ăn là thích hợp nhất.
Món ăn này chính là một trong những món ăn đặc sắc ở thủ đô, năm thứ nhất khi cô đi thủ đô, Hoắc Trì đã dẫn cô đi ăn.
Đại Kiều đến phòng bếp chuẩn bị phần cho tất cả mọi người, mới vừa ngồi chồm hỗm xuống rửa nguyên liệu nấu ăn, đỉnh đầu đột nhiên tối sầm lại.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Hoắc Trì đứng cửa phòng bếp.
Anh đứng khuất sáng, trên người ăn mặc áo sơmi màu trắng ngắn tay, bó sát vào trên người, phía dưới mặc một chiếc quần màu xanh lam hai bên có túi, hai chân thon dài rắn chắc, tóc ngắn màu đen bởi vì mồ hôi kề sát ở trên trán, lộ ra đôi mắt thâm thúy của anh.
Thật đẹp mắt.
Trong lòng Đại Kiều bật ra ba chữ, khuôn mặt nhỏ to bằng lòng bàn tay đỏ ửng: "Anh Hoắc Trì, không phải anh cùng An Kiệt An Húc đi chơi bóng sao? Làm sao nhanh như vậy đã quay về?"
Hoắc Trì đi tới ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, nhìn chằm chằm mặt cô nói: "Sao khuôn mặt của em lại đỏ?"
Đại Kiều thật giống như động vật nhỏ ăn vụng bị người bắt được, có chút không dám nhìn vào mắt anh: "Không có."
"Không có sao?" Hoắc Trì nhíu mày, giơ tay đụng khuôn mặt hồng hồng của cô một cái, "Đều sắp hồng thành cái mông khỉ, còn nói không có?"
Đầu ngón tay của anh man mát, đột nhiên chạm vào mặt cô, Đại Kiều run sợ run lên một hồi, nhưng mà tay anh rất nhanh đã rời đi.
Hoắc Trì đột nhiên lại nói: "Người bạn nhỏ Kiều Niệm Niệm, anh khát nước, rót cho anh cốc nước uống."
Đại Kiều bĩu môi nói: "Anh Hoắc Trì, em cũng đã mười bảy tuổi, không phải người bạn nhỏ."
Tuy nói như vậy, nhưng cô vẫn thật biết điều đi rót một ly nước lại đây.
Hoắc Trì tiếp nhận nước, ở trước mặt của cô hơi ngước cổ uống vào, mồ hôi trán thuận theo khuôn mặt anh lăn xuống dưới, chảy qua hàm dưới nhỏ xuống trên quần áo.
Đại Kiều nhìn hầu kết của anh lên xuống, đột nhiên. . . cảm giác mình cũng có chút khát nước.
Hoắc Trì dừng uống nước, đôi mắt thâm thúy như mực nhìn cô nói: "Kiều Niệm Niệm, sao em lại liên tục nhìn chằm chằm vào anh vậy?"
Bốn mắt nhìn nhau.
Đại Kiều cảm giác gò má càng nóng, theo bản năng phủ nhận nói: ". . . Không có, em không có nhìn chằm chằm anh."
Nói xong cô hốt hoảng cúi đầu, tay lung tung bóp một hạt sen ở bên trong chậu nước.
Hạt sen trong tay bị cô dùng sức sờ một cái, nhất thời đều thành bột phấn. . .
Càng thêm lúng túng.
Hoắc Trì theo động tác của cô mi mắt rũ xuống, khóe miệng hơi cong lên: "Từ nhỏ lúc em nói dối thì liền đỏ mặt, anh có phải là nên đi lấy chiếc gương lại đây, để em ngắm nghía cẩn thận mặt của mình không?"
Đại Kiều càng cúi đầu xuống thấp hơn, thật giống như biến thành một cây mắc cỡ, xấu hổ khép lại phiến lá.
Ánh mắt Hoắc Trì đảo qua vành tai đỏ lên của tô, đưa tay sờ sờ nói: "Ngay cả vành tai đều hồng thấu, cho nên, vừa nãy em thật sự đang nhìn anh có đúng không?"
Bàn tay lạnh lẽo của anh nắm lấy vành tai ấm áp của cô, làm cho toàn thân cô không khống chế được run rẩy lên.
Cô ngẩng đầu, mắt to chớp chớp nhìn anh, dáng vẻ đáng thương: "Anh Hoắc Trì, em thật sự không có. . ."
Hoắc Trì đối diện với đôi mắt đẹp đẽ sóng sánh ánh nước của cô, trái tim bỗng dưng nhảy một cái: ". . . Anh, anh đi thay quần áo rồi đến giúp em."
Nói xong anh đứng lên, xoay người vội vàng đi mất.
Đại Kiều nhìn theo bóng lưng của anh, mãi đến tận khi không nhìn thấy người nữa mới phục hồi tinh thần lại.
Cô vuốt hai gò má toả nhiệt của chính mình, giống như thú nhỏ nghẹn ngào một tiếng: "Mình làm sao thế nào?"
Từ khi anh Hoắc Trì đi vào, con mắt của cô thật giống như không phải của bản thân mình nữa, vẫn không khống chế được nhìn về thân thể của anh.
Anh Hoắc Trì mồ hôi đầy người, cô cảm thấy đẹp đẽ.
Anh Hoắc Trì uống nước, cô cảm thấy đẹp đẽ.
Bóng lưng của anh Hoắc Trì, cô vẫn cảm thấy đẹp đẽ.
Ô. . . Cô thật sự có gì đó không đúng. .