Lúc Hoắc Trì chạy ra khỏi phòng bếp tình hình cũng không tốt hơn
Đại Kiều là mấy.
Bên tai nóng cả lên, ánh mắt mơ hồ, hơi thở dồn dập.
Thẩm Thiên Hữu chạy bộ ngang qua, giật mình khi nhìn thấy bộ dạng
này của anh: “Anh Hoắc Trì, anh không sao chứ?”
Hoắc Trì lấy lại tinh thần, xua tay nói: “Không sao.”
Đôi mắt đầy nghi ngờ của Thẩm Thiên Hữu nhìn anh: “Bộ dạng của anh
không giống người không làm sao chút nào, anh chắc chắn không cần đến bệnh viện khám thử?”
Hoắc Trì tiếp tục xua tay: “Em còn nhỏ lắm, chưa hiểu được đâu.”
Cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi ghét nhật bị người ta nói bản thân
mình nhỏ tuổi.
Thẩm Thiên Hữu nghe nói như thế, liền bị bất mãn: “Thật à? Em
không tin có gì mà em không biết?”
Hoắc Trì dừng bước lại nhìn cậu nói: “Em sẽ cố ý đứng trước mặt
người khác uống nước à?”
Thẩm Thiên Hữu hơi ngơ ngác, lắc đầu: “….Sẽ không, tại sao lại cố
ý uống nước trước mặt người khác? Làm như thế thì có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
Hoắc Trì không giải thích cho cậu mà nói ra một vấn đề khác: “Vậy
cậu sẽ cố ý để người đổ mồ hôi đến trước mặt người khác sao?”
Thẩm Thiên Hữu biểu lộ vẻ chê bai: “…Sẽ không! Người đầy mồ hôi sẽ
rất hôi còn cố tình chạy đến trước mặt người khác, đây không phải là có bệnh à? Nếu thật sự có người làm như thế, em nhất định sẽ cho người đó một đấm!”
Hoắc Trì đưa tay lên vỗ vai cậu: “Cho nên anh mới nói em không hiểu, đợi em lớn lên thêm tí nữa thì sẽ hiểu.”
Nói xong, anh rời đi với dáng vẻ thâm sâu khó hiểu, để lại Thẩm Thiên Hữu với vẻ mặt như bị sét đánh.
Lúc này trong lòng Hoắc Trì cũng rất vướng bận.
Khiến cho mồ hôi nhỏ giọt và cố tình uống nước trước mặt Đại Kiều, các chiêu này là anh cố tình học từ anh họ.
Anh họ lớn lớn anh mấy tuổi, dùng cách quấn lấy để theo đuổi nữ thần của mình, năm ngoái hai người vừa kết hôn, bây giờ bọn họ đang rất hạnh phúc, chị dâu cũng vừa phát hiện ra mang thai mấy tháng trước.
Từ lúc anh 16 tuổi đã rõ ràng tâm ý của mình, chỉ là tuổi của Đại Kiều còn nhỏ, hơn nữa còn chưa hiểu biết, nên anh chờ cô lớn lên.
Sang năm cô đã mười 18 tuổi, nhưng anh lại phát hiện cô giống như luôn đối xử với anh như người anh trai.
Anh mới không cần làm anh trai cô, nếu làm, anh chỉ muốn làm anh người yêu!
Cho nên để Đại Kiều mở mang đầu óc và thích mình, anh cố tình đến học hỏi anh họ.
Anh họ nói: “Muốn để một cô gái động tâm với cậu, đầu tiên phải thể hiện sức hấp dẫn của đàn ông của cậu, công đực muốn hấp dẫn công cái còn phải xòe đuôi, cậu nói đúng không?”
Anh cảm thấy anh họ nói rất có lý, chuẩn bị về sắm sửa lại từ đầu đến chân trang phục mới cho mình, khiến cho bản thân còn đáng được chú ý hơn
công đực.
Nhưng anh họ nói anh quá nông cạn, suy nghĩ mọi thứ quá hời hợt, sức hút của người đàn ông không nằm ở quần áo, đồng hồ, trang sức đắp lên người, nếu còn người con gái chỉ vì……..chút đồ này mà thích anh, vậy thì người này quá ham tiền rồi.
Sau khi anh nghe nói xong càng cảm thấy anh họ mình là cao thủ.
Vì thế anh họ sau khi lừa anh một chiếc máy ảnh cũ đã đem kinh nghiệm tốt nhất của đời mình truyền lại cho anh.
Giống như “tuyệt chiêu” rơi mồ hôi và uống nước, cũng là anh họ dạy anh, vì để không có sơ hở nào nên anh mới trốn một mình trong phòng luyện tập rất nhiều lần.
Anh cảm giác biểu hiện vừa rồi của mình xứng đáng được 90 điểm.
Nhớ đến lúc Đại Kiều nhìn chăm chăm vào anh, mặt đỏ đến mang tai, trong lòng anh lại rạo rực cả lên.
Chỉ có điều anh cảm thấy mình làm chưa tốt đó là anh không đủ bình tĩnh!
Đại Kiều chỉ nhìn anh, anh đã không chịu nổi rồi, vừa rồi nếu không phải anh chạy nhanh thì anh nhất định không nhịn được….mà hôn cô.
Aiya, xem ra anh còn phải luyện tập thêm mấy lần nữa mới được.
….
Kiều Chấn Dân nhìn con gái đang ngồi đối diện mình, thiếu nữ 14 tuổi yêu kiều duyên dáng, non nớt và tràn đầy sức sống, như nụ hoa sen vươn
mình chớm nở.
Ông ấy nhớ đến lúc cô bị tự kỷ không nói chuyện với người khác, lòng ông vô cùng xúc động: “Thế mà con đã lớn rồi.”
Kiều Đông Uyển rõ ràng không có cảm nhận được tình “Cha con”, dứt khoát nói: “Cha, có gì thì nói thẳng ra đi, con còn phải nhanh về nói chuyện với chị Đại Kiều nữa.”
Kiều Chấn Dân: “....”
Trái tim của người cha già không biết cất vào đâu bỗng lạnh buốt đi.
Ông ho khan một tiếng, không còn thở dài nữa: “Đông Uyển, chuyện của cha và dì Sở Mỹ, con… đã phát giác ra?”
Kiều Đông Uyển gật đầu: “Con biết, cha muốn kết hôn với dì Thắng Mỹ à?”
Kiều Chấn Dân không ngờ con gái lại có thể thẳng thắn đến mức này, lòng bàn tay toát mồ hôi, gấp gáp nói: “Dì Thắng Mỹ rất thích con, cha chắc chắn là…cho dù tương lai có thêm bao nhiêu người nữa, ở trong lòng cha con vẫn là quan trọng nhất, ý là, nếu như con không phản đối…”