Kiều Đông Uyển nhìn cha mình gấp gáp đến mức lời nói không mạch lạc, nên cắt ngang lời nói của ông: “Con không có phản đối, con cũng thích dì Mỹ Thắng và Tiểu Mễ Bảo.”
Đối với lời nói của cha mình, cô ấy không có điểm nào nghi ngờ.
Những năm gần đây, một mình cha chăm sóc cho cô ấy, có rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho cha, nhất là khi nhà họ Kiều trở nên giàu có, những người đúng ý cha cô ấy đếm 10 đầu ngón tay cũng không đủ.
Nhưng mà cha cô ấy đều từ chối.
Nhưng cô ấy biết cha cô ấy lo lắng những người đó sẽ giống như Trần Xảo
Xảo và Thạch Cầm Tâm sẽ làm tổn thương cô ấy, nên mới độc thân một mình nuôi cô ấy.
Trái tim cô ấy cũng không phải là tảng đá, tất nhiên sẽ cảm nhận được
tình thương của cha.
Cô ấy khác với những đứa bé khác, kể từ năm lên ba cô ấy có thể nhớ
tất cả những gì đã xảy ra.
Nói cách khác, chuyện mẹ ruột Trần xảo Xảo đánh cô, những chuyện Thạch Cầm Tâm đã làm với cô ấy, tất cả cô đều nhớ kỹ.
Cô ấy ghét hai người phụ nữ đó, chỉ là dì Thắng Mỹ và mấy người đó không giống nhau.
Từ trước đến nay bà không có cố lấy lòng cô ấy, cũng không thích làm ra vẻ dịu dàng, thích thì thích, không thích thì thôi.
Cô ấy thích sự ngay thẳng này của bà, cũng thích bà yêu thương mình, quà bà ấy đưa, cô ấy đều cấp kỹ toàn bộ.
Cho nên, nếu như cha cô ấy muốn kết hôn với dì Thắng Mỹ, cô ấy cũng sẽ không phản đối.
Kiều Chấn Dân trợn to mắt: “Đông Uyển, con nói thật lòng sao? Con không cần nghĩ cho cha, nếu như con không muốn cha cũng không kết hôn.”
Ông rất thích Sở Thắng Mỹ, có thể nói Sở Thắng Mỹ và con gái đối với ông quan quan trọng nhất.
Thậm chí bọn họ đã thương lượng xong, sau khi kết hôn, cũng sẽ không có thêm con nữa, trong nhà có hai đứa con gái Đông Uyển và Tiểu Mễ Bảo là đủ rồi!
Kiều Đông Uyển gật đầu: “Lời con nói là thật lòng, nhưng mà có điều khó khăn hai người gặp không phải phía bên con, mà là bên cha mẹ dì Thắng Mỹ, cha, còn chuyện gì khác không? Nếu không có, con đi đây.”
Người cha già Kiều Chấn Dân lại cảm thấy chua xót: “....Không có, không sao, con đi tìm chị Đại Kiều đi.”
Kiều Đông Uyển gật đầu, đứng lên rời đi không chút lưu luyến.
Một trận gió thổi qua, lá trên cành rơi xuống.
Kiều Chấn Dân nhìn lá rụng trước mắt, đột nhiên cảm nhận được tâm trạng trống rỗng của một ông lão.
Trái tim thật chua xót.
……
Bên trong nhà chính.
Kiều Đông Hà kéo góc áo, hai gò má đỏ lên, nước mắt chực trào ra.
La Tuấn Lương đang ngồi bên cạnh cô ấy cũng giống như ngồi trên bàn chông.
Ánh mắt hai mắt ông bà nội Kiều Đông Hà treo trên người cậu ấy, dựng hết tóc gáy, nói: “Ông nội, bà nội, chuyện này không phải là lỗi của Đông Hà, là lỗi của con, xin cứ mắng con là được rồi!”
Kiều Tú Chi giọng lạnh lùng nói: “Đương nhiên là lỗi của cậu, nếu như thật sự trân quý Đông Hà thì cậu không nên làm ra loại chuyện này trước khi kết hôn.”
Bà cũng từng trẻ, đương nhiên biết cảm giác yêu đương, nhưng nếu tinh thần trách nhiệm của bọn họ cao thì đã không để chuyện này xảy ra!
Bà không phải cảm thấy làm ra loại chuyện này là thấp hèn không biết xấu hổ, mà chuyện đời như thế, nếu như chuyện này bị đồn ra ngoài, cuộc đời của Kiều Đông Hà sẽ bị hủy mất!
La Tuấn Lương đỏ bừng cả mặt, nửa chữ cũng không dám phản bác: “Thật xin lỗi xin lỗi, là cháu không tốt!
Nhìn thấy chông chưa cưới bị mắng, Kiều Đông Hà nhỏ tiếng giải thích: “…..Thật ra con cũng có lỗi.”
Ngày đó là sinh nhật cô ấy, hai người có uống chút rượu, sau đó làm gì cũng mơ mơ hồ hồ, sau khi tỉnh lại cô ấy liền lập tức hối hận.
Chỉ là cô ấy không ngờ chỉ mới một lần đã mang thai!
Kiều Tú Chi nhìn nói: “Con biết sai là được rồi! Tiểu La, đã nói chuyện này với người trong nhà chưa?”
Bà không phải thiên vị người trong nhà, chuyện này một cây làm chẳng nên non, Kiều Đông Hà và La Tuấn Lương cả hai người đều có trách nhiệm.
Chỉ là bây giờ Kiều Đông Hà mang thai, hơn nữa da mặt cô cũng quá mỏng, nếu bà nói chuyện quá nghiêm khắc, sợ sau đó cô sẽ làm ra chuyện gì điên rồ.
La Tuấn Lương lắc đầu: “Đông Hà đề nghị con không nói, chuyện này bàn bạc xong với người lớn trong nhà rồi mới có thể nói.”
Kiều Tú Chi gật đầu: “Cuối cùng cũng không có quá mức ngu ngốc, hai đứa nghe bà, chuyện này cho dù thế nào cũng thể để mẹ con biết, Tiểu La cảm thấy thế nào?”
La Tuấn Lương nghĩ đến tính cách của mẹ mình, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Chúng con nghe theo lời bà!”
Kiều Đông Hà nhanh chóng gật đầu.