Đái Hiểu Tuyết vô cùng cảm động, vì thế nghỉ hè liền giúp đỡ miễn phí ở trong khách sạn, chỉ cầu An Bình làm chút đồ ăn ngon cho cô ta mỗi ngày.
Lần này nhà Lão Đại trở về quê, cô ta không chút nghĩ ngợi liền lại đây, cũng không coi mình như người ngoài chút nào.
Nhìn thấy Đại Kiều, hai mắt cô ta bỗng chốc sáng ngời, nhào lại đây nói: "Chị Đại Kiều, sao chị lại trở nên đẹp nữa rồi? Trời ơi, nếu em có một phần mười vẻ đẹp của chị, để em giảm thọ mười năm em cũng nguyện ý!"
"Trời ơi, da của chị thật mềm thật trắng, trời ơi, chân của chị thật dài thật thẳng, trời ơi, lông mi của chị thật dài thật dày, trời ơi...."
Cô ta thả rắm cầu vồng giống như không cần tiền, thả một cái tiếp một cái.
Nói xong lời cuối cùng, Đại Kiều cũng không thể không biết xấu hổ nghe tiếp nữa, nhanh chóng ngăn cản cô ta nói: "Người nhà em biết em lại đây không?"
Đái Hiểu Tuyết gật đầu nói: "Biết biết, hơn nữa dì em cũng đồng ý cho em lại đây rồi, chị Đại Kiều, nghe nói chị thi đậu Trạng Nguyên tỉnh thành hả, thật hâm mộ chị, nếu đầu óc em có một phần mười thông minh của chị, dù cho để em chính là giảm thọ…"
Mắt thấy một đợt thả rắm cầu vồng sắp bắt đầu, Đại Kiều vội vàng cắt ngang cô ta: "Em có đói bụng không, chị đi nấu ít mì cho em nhé?"
Đái Hiểu Tuyết nghe thấy ăn, hai mắt càng sáng, gật đầu như giã tỏi: "Được được, nếu có thể thêm trứng chần nước sôi nữa thì quá tốt!"
"Không thành vấn đề!" Đại Kiều hé miệng cười nói, sau đó liền đến phòng bếp nấu mì cho người nhà bác cả.
Hoắc Trì thấy thế, nhân cơ hội cùng đi vào giúp đỡ.
Bởi vì chuyện thư tình lần trước, gần đây Đại Kiều vẫn trốn tránh anh, không trả lời anh, cũng giống như không muốn nói chuyện với anh.
Hoắc Trì có hơi không thể hiểu được.
Anh vừa đưa trứng đã rửa qua, vừa cân nhắc hỏi: "Anh… Lần trước đưa thư cho em, sau khi em xem có cảm giác gì không?"
Anh so sánh mình là chó hoang lôi thôi hung ác, còn hỏi cô có cảm giác gì sao?
Người này thật sự là, quá đáng!
Hai má Đại Kiều phồng lên, nét mặt viết mấy chữ "Em tức giận, không mau dỗ đi".
Không chỉ không nhận trứng gà anh đưa qua, hơn nữa ánh mắt từ đầu tới cuối chưa từng dừng ở trên người anh.
Hoắc Trì cảm giác cô đang tức giận, nhưng anh không biết cô vì sao tức giận.
Chẳng lẽ là thư anh viết có vấn đề?
Nhưng anh cũng khen cô giống động vật nhỏ lông xù, vì sao cô còn không vui?
Anh mím môi mỏng, hỏi dò: "Niệm Niệm, em… Có phải không thích động vật nhỏ lông xù không?"
Đại Kiều cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là có hơi uất ức nho nhỏ: "… Không thích, chúng nó tuyệt đối không đáng yêu!"
Cô đáng yêu hơn chó hoang có được không?
Hoắc Trì lập tức cam đoan nói: "Em yên tâm, em không thích sau này anh không nói nữa, bây giờ em… Đừng giận anh nhé?"
Lúc này Đại Kiều mới bĩu môi nhận lấy trứng gà trong tay anh nói: "Không tức giận, nhưng mà anh Hoắc Trì anh phải nhớ kỹ lời nói của mình, không thể viết như vậy nữa, đã biết chưa?"
Hoắc Trì vội vàng gật đầu, ngoan giống như học sinh tốt biết sai biết sửa.
Đại Kiều vừa lòng, lúc này mới lộ ra má lúm đồng tiền nhạt.
Ánh mắt Hoắc Trì chăm chú dừng ở trên cánh môi phấn nộn hồng của cô, tim đập loạn bang bang.
Đúng lúc này, thanh âm của Đái Hiểu Tuyết từ bên ngoài truyền tới: "Chị Đại Kiều, anh họ, hai người đi vào lâu như vậy sao không có động tĩnh nào vậy, cần em vào giúp không?"
Hoắc Trì giống như bị người ta bắt tại trận, bên tai "Phừng" liền đỏ: "Không cần, sắp làm xong rồi."
Lúc này Đái Hiểu Tuyết mới "À" một tiếng không có vào, quay đầu nói với An Bình nói: "Em cảm thấy chị Đại Kiều rất có mị lực, ngay cả anh họ em khó ở như thế cũng biến thành cái đuôi nhỏ của chị ấy!"
An Bình cười ngây ngô gật đầu: "Em gái Đại Kiều rất lợi hại, hơn nữa món em ấy làm ngon hơn, rõ ràng cùng nguyên liệu nấu ăn, cùng bước làm, nhưng món em ấy làm ra luôn ngon hơn anh!"
Đái Hiểu Tuyết lại lắc đầu nói: "Anh An bình, anh không cần nổi giận, em cảm thấy món của anh đã rất tuyệt, em cũng rất thích ăn đồ anh làm, mỗi lần ăn đồ ăn của anh, em đều có thể ăn hơn một chén cơm, anh nhìn em xem không phải béo hơn trước không ít sao?"
An Bình quả nhiên nghiêm túc đánh giá cô ta, sau đó vô cùng thẳng nam gật đầu: "Béo không ít thật, nhưng anh cảm thấy em như vậy đẹp lắm, mập mạp trắng trẻo, vừa nhìn cũng rất có phúc khí!"
Nếu cô gái khác nghe thấy người khác nói mình mập mạp trắng trẻo, chắc chắn sẽ không vui, nhưng Đái Hiểu Tuyết thì không.
Cô ta vuốt hai gò má đầy thịt của mình nói: "Anh An Bình, anh nói đúng rồi, gần đây nhìn bản thân em cũng cảm thấy mình siêu cấp có phúc khí, anh nói chúng ta đây có tính là anh hùng có ý kiến giống nhau không?"