Đái Hiểu Tuyết còn muốn tiếp tục hỏi, lại bị Kiều Đông Uyển kéo ra: "Được rồi, bên ngoài còn đang chờ chúng ta, đi nhanh đi."
Đái Hiểu Tuyết bị chen vào như thế, sự chú ý lập tức liền bị phân tán, mau mau lôi kéo hai người lao ra.
Đại Kiều nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
——
Ngày hôm nay nhà họ La vô cùng náo nhiệt.
Thứ nhất là thân thích đến nhà họ La rất nhiều, thứ hai nhà họ La cũng có ý định cho nhà họ Kiều mặt mũi, biểu thị tuy rằng thời gian hôn lễ có chút gấp gáp, nhưng bọn họ không lừa gạt hoặc là xem thường Kiều Đông Hà.
Nhà họ Kiều xác thực cảm nhận được phần thành ý này, cho nên mọi người đều vui vẻ hài lòng.
Chỉ có trong lòng mẹ La có chút không thoải mái.
Bây giờ thực hành kế hoạch hoá gia đình, cho dù Kiều Đông Hà mang thai con trai, vậy bọn họ cũng chỉ có thể sinh một đứa bé, huống chi vẫn chưa thể bảo đảm nhất định chính là sinh con trai.
Mấy ngày nay bà ấy vì chuyện đời sau của nhà họ La, quả thực là suy nghĩ nát lòng.
Ngay mấy ngày trước, bà ấy từ một bà con xa ở nông thôn bên kia biết được một phương thuốc dân gian, thân thích nói chỉ cần cho phụ nữ ăn, bảo đảm một lần sinh con trai.
Vào lúc này bà đang bưng phương thuốc dân gian được ngao thành thuốc Đông y, đi tới tân phòng của hai người La Tuấn Lương và Kiều Đông Hà, cầm trong tay thuốc Đông y đẩy qua nói: "Uống đi."
Kiều Đông Hà nhìn trước mắt toả ra tanh tưởi, thuốc đen ngao chế thành thuốc Đông y đến không thấy rõ cái gì, lòng tràn đầy chống cự: "Mẹ, đây là vật gì? Làm sao ngửi mùi kỳ quái như thế?"
"Cái gì có kỳ quái hay không, đây là thứ tốt, kêu con uống thì con cứ uống, hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"
Mẹ La nhét bát thuốc mạnh mẽ vào trong tay cô ấy, hai mắt nhìn chằm chằm.
Mùi tanh tưởi xông vào mũi, Kiều Đông Uyển một trận buồn nôn, suýt chút nữa liền nôn mửa ra: "Mẹ, cứ đặt ở đó đi, con sẽ uống sau."
Mẹ La nghe nói như thế, trong nháy mắt liền xụ mặt: "Tôi cực khổ lắm tìm được thứ tốt trở về đây cho cô, cô cho rằng tôi muốn hại cô sao? Nếu như trước cô đồng ý nghe lời của tôi, sớm một chút kết hôn sinh con, tôi có cần phải khổ cực đến mức như vậy sao? Hiện tại chỉ kêu cô uống thuốc bổ này vào, cô lại từ chối này nọ, không phải là có ý kiến với mẹ chồng như tôi đó chứ?"
Khuôn mặt Kiều Đông Hà trắng bệch, liền vội vàng khoát tay nói: "Mẹ, con không có ý kiến gì với mẹ, con chính là dạ dày có chút không thoải mái, chờ một lát nữa sẽ uống."
"Không được. Hiện tại liền uống vào cho tôi."
Mẹ La nhớ tới chuyện lúc trước, thù mới hận cũ đồng thời xông lên đầu, vẫn cứ muốn buộc Kiều Đông Hà uống vào thuốc Đông y kia.
Kiều Đông Hà không muốn uống, cô ấy vừa nghe tới mùi vị đó đã muốn nôn ra.
Chưa nói đến chuyện cô ấy không biết ở trong đó là món đồ gì, sau khi ăn có thể tạo thành ảnh hưởng đối với trẻ con trong bụng hay không.
Nhưng cô ấy lại không muốn ngày thứ nhất gả lại đây liền nháo mâu thuẫn, huống chi hiện ở bên ngoài toàn bộ khách mời đều chưa đi, nếu như làm lớn chuyện, mọi người chỉ có thể nói con dâu mới này không hiểu chuyện.
Một phe yếu, một phe khác sẽ càng ngày càng hung hăng.
Mẹ La nhìn ra Kiều Đông Hà lùi bước, liền càng ngày càng hung hăng, cầm lấy thuốc Đông y liền muốn cưỡng ép cô ấy phải uống hết.
Mắt thấy bà sắp thực hiện được, Đại Kiều nhanh chóng vọt vào.
Cô đoạt lấy bát thuốc trong tay mẹ La, nhíu lại lông mày nói: "Bác La, bác đang làm gì?"
Mẹ La thấy Đại Kiều cướp đi thuốc Đông y, trong lòng vừa tức vừa giận: "Đây là đồ bổ, uống vào sẽ tốt cho thân thể của chị họ con, sau này Đông Hà chính là người của nhà họ La, bác đương nhiên sẽ thương yêu nó."
Nhưng bà ta lại không dám trực tiếp nổi nóng với Đại Kiều, dù sao nhà họ Kiều có bao nhiêu yêu thương cháu gái Đại Kiều bảo bối này, bà ấy cũng có nghe thấy.
Lại nói, Đại Kiều là thủ khoa thi đại học năm nay, một loạt vầng sáng khiến bà ta không dám tức giận trước mặt Đại Kiều.
Đại Kiều đem đồ vật trong bát đặt ở dưới mũi ngửi một hồi, suýt chút nữa liền nôn khan: "Nếu bác La nói là thứ tốt, vậy thì bác La tự mình uống đi."
Mặt Mẹ La lúc đỏ lúc trắng: "Bác lại không cần sinh con, bác uống làm gì? Đây là để cho chị họ của con uống, tuổi con còn nhỏ, sau này nếu như con muốn uống, bác lại làm cho con."
Đại Kiều đột nhiên nhớ tới lá thư Hoắc Trì viết cho cô, mặt hơi đỏ nói: "Cảm ơn ý tốt của bác La, có điều con không cần, chị họ cũng không cần."
Nói xong, cô không để ý đến khuôn mặt của mẹ La đen như đáy nồi, mang thuốc Đông y đi ra bên ngoài rãnh nước.