Vạn Xuân Cúc nhìn thấy Đại Kiều tặng cẩu kỷ, trợn mắt xem thường: "Thật sự là người càng có tiền càng keo kiệt! Bác nghe nói trường học tặng Đại Kiều một ngàn đồng, sao ngay cả một phân tiền cũng không nỡ lấy ra, chỉ cho chút đồ, đây không phải khinh thường người ta sao?"
Kiều Đông Hà nhớ tới lời bà ta từng nói với cô ấy, nhíu mày nói: "Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, quà của em gái Đại Kiều tốt lắm, con rất thích!"
Kiều Đông Vân cũng nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Mẹ, sao mẹ lại gây sự vậy? Mẹ còn như vậy, con sẽ đi mét bà con!"
Vạn Xuân Cúc thấy mấy đứa con gái không có một ai đứng ở bên mình, tức giận thiếu chút nữa hộc máu, nhảy ra ngoài.
Bà ta muốn đi nói với chồng mình, nhưng lúc này Kiều Chấn Quốc đang ở cùng Cô Cô, còn liên lạc tình cảm với Thí Thí, hoàn toàn không có thời gian nghe bà ta lải nhải.
Tức chết bà ta!
Thời gian liền chuyển vào một ngày trước khi Kiều Đông Hà xuất giá.
Kiều Đông Hà khẩn trương đến ngủ không yên, ở trên giường lăn qua lộn lại, giống như chiên bánh nướng áp chảo.
Cũng ngủ không được, còn có Hoắc Trì.
Từ lần trước sau khi anh viết một bức "thư tình" cho Đại Kiều, anh không có viết nữa.
Nhưng thời gian ấy tới nay, giữa hai người không có tiến triển gì, anh rất lo âu.
Hôm nay anh cố ý gọi một cú điện thoại cho anh họ ở thủ đô, nói với anh ta chuyện Đại Kiều không thích động vật nhỏ lông xù.
Lúc ấy anh họ anh không biết đang làm cái gì, bộ dáng rất có lệ, nói không thích động vật nhỏ lông xù, vậy viết con khác, sau đó không đợi anh trả lời đã tắt điện thoại.
Anh tức muốn chết, anh cảm thấy sau khi trở lại thủ đô, anh nhất định phải lấy lại máy chụp ảnh.
Anh lộn người, đột nhiên đầu óc chợt lóe ánh sáng.
Đúng rồi, cho tới bây giờ Đại Kiều chính là một cô gái không giống người thường, lúc nhỏ cô luôn bảo anh đan cỏ hình gà mái Cô Cô, cho nên cô không thích động vật nhỏ lông xù cũng là vô cùng bình thường!
Hoắc Trì nhảy dựng từ trên giường lên, tìm giấy bút, sau đó hạ bút như hữu thần, rất nhanh liền hoàn thành một bức thư tình!
Ngày hôm sau, thừa dịp mọi người không chú ý, anh lại lén đưa thư tình cho Đại Kiều.
Đại Kiều cầm thư tình anh đưa, cả người cứng đờ.
Không biết vì sao, cô có dự cảm không tốt.
Hoắc Trì không chú ý tới sắc mặt cô, trước khi đi ra ngoài phía trước còn đỏ bên tai thấp giọng nói với cô: "Lần này nhất định phải trả lời anh!"
Đại Kiều cứng ngắc gật đầu, lén trở về phòng mở thư ra đọc.
Sau đó mặt phừng cái liền đỏ au.
Toàn bộ phía trước viết cái gì cô không nhớ rõ, hai mắt cô nhìn chằm chằm một đoạn cuối cùng của bức thư, chỉ thấy bên trên viết:
Nếu em là con heo cái
Anh nguyện là con heo đực
Nếu em là con gà mái
Anh nguyện là con gà trống kia
Chỉ vì
Có thể cùng loài với em
Đại Kiều ôm bức thư tim nhảy bịch bịch, anh Hoắc Trì đây là đang muốn thổ lộ với cô sao?
Thật trắng trợn thật xấu hổ, áu áu!
Cô. . . Hẳn là sẽ không hiểu sai ý chứ?
Heo cái nhỏ và heo đực nhỏ, gà mái nhỏ và gà trống nhỏ, sau khi ở cùng nhau thì có thể sinh con trai bảo bối. . .
Nói cách khác, anh Hoắc Trì chính là nghĩ cùng với cô sinh con trai bảo bối.
Anh Hoắc Trì thực sự là quá, quá hư hỏng rồi.
Khuôn mặt Đại Kiều đỏ đến như con tôm luộc vậy, ngay cả cái cổ và bên tai đều hồng thấu.
Âm thanh của Kiều Đông Uyển đột nhiên từ bên ngoài truyền tới: "Chị, anh rể lại đây rồi, chị đang làm cái gì ở bên trong?"
"Chị, chị không làm gì hết."
Đại Kiều lúc này mới mau chóng cất lá thư vào, chờ lúc Kiều Đông Uyển tiến vào, hai gò má của cô còn hồng hồng, đôi mắt lại không dám đối diện với em gái.
Bộ dáng này của cô thực sự quá khả nghi, Kiều Đông Uyển vốn không có suy nghĩ nhiều, vào lúc này cũng không nhịn được đa nghi lên: "Chị, chị bị sốt sao?"
Đại Kiều dùng tay quạt gió cho mình: "Không có, mặt chị đỏ là bởi vì khí trời quá nóng, đúng, chính là khí trời quá nóng."
Kiều Đông Uyển nghi ngờ đánh giá cô.
Vừa lúc đó, Đái Hiểu Tuyết đi vào, một bộ lẫm lẫm liệt liệt nói: "Chị Đại Kiều, vừa nãy em nhìn thấy anh họ lén lút nhét vào một phong thư cho chị, kia là đưa thư cho chị sao? Hai người mỗi ngày gặp mặt, tại sao còn muốn viết thư? Có lời gì không thể nói trước mặt hay sao?"
Nhiệt độ trên mặt Đại Kiều vừa mới xuống một chút, bởi vì lời này, lần thứ hai bắt đầu cháy rừng rực.
Những gì Anh Hoắc Trì muốn nói với với cô thật sự không thể nói trước mặt, càng không thể để những người khác người biết.
Cô nói quanh co nửa ngày cũng không nói ra được nửa chữ nào.