Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 54 - Chương 54. Phúc Khí

Chương 54. Phúc khí Chương 54. Phúc khí

Thấy Phương Tiểu Quyên giãy dụa kịch liệt, anh ta cũng lập tức nổi cáu, một tay đẩy bà ta ra: “Đã sợ bị người khác thấy, vậy cô tới làm cái gì?”

Phương Tiểu Quyên bị anh ta đẩy trở tay không kịp, suýt đâm vào cái bàn sau lưng, sắc mặt lập tức cũng khó nhìn: “Anh đây là muốn đẩy chết tôi à? Tôi nhổ vào, đàn ông quả nhiên không có thứ tốt!”

Trước đó nói đến dễ nghe cỡ nào, cũng chỉ là muốn chiếm tiện nghi của bà ta, xem đi, không cho anh ta đụng lập tức đổi sắc mặt!

Vương Hâm Sinh mượn ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào nhìn bà ta, nghiêng người ôm lấy: “Tôi nói này Phương Tiểu Quyên, mấy ngày này, tôi đối với cô tốt bao nhiêu không phải cô không biết, nhưng mỗi lần tôi đụng cô một cái, cô lại bày ra một gương mặt lạnh trong trắng liệt nữ, trước đó tôi còn thấy cô thật thận trọng, hiện tại tôi mới biết cô cũng chỉ là người đàn bà dâm đãng!”

Lời nói này rất khó nghe.

Phương Tiểu Quyên lập tức bốc hỏa, chỉ vào mũi của anh ta mắng: “Vương Hâm Sinh anh nói cái gì, tôi làm gì mà dâm đãng, hôm nay anh không nói rõ, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”

“Tên Cẩu Thặng chốc đầu kia!” Vương Hâm Sinh ngữ khí vừa chua vừa thối. “Nghe nói cô rơi xuống sông, tên đó anh hùng cứu mỹ nhân, hai người trước mặt mọi người ôm ấp, a, cô sắp phải gả cho Cẩu Thặng, còn tới vụng trộm với tôi, đây không phải dâm đãng thì là cái gì?”

Phương Tiểu Quyên tức giận đến run rẩy: “Anh nói bậy bạ gì đó, lúc nào tôi muốn gả cho loại đàn ông rác rưởi như tên Cẩu Thặng đó?”

Bà ta có tự đâm mù hai mắt cũng sẽ không gả cho loại đàn ông như tên Cẩu Thặng đó!

Vương Hâm Sinh nghe bà ta nói Cẩu Thặng là rác rưởi, vẻ mặt dễ nhìn một chút, đi đến nắm cằm bà ta: “Vậy tôi thì sao? Cô có muốn gả cho tôi không?”

Phương Tiểu Quyên làm bộ đẩy anh ta một cái, cáu giận nói: “Người ta có muốn gả cho anh hay không, trong lòng anh không biết sao?”

Vương Hâm Sinh một phát bắt được tay bà ta, đặt lên miệng gặm: “Nói như vậy, anh cũng rất muốn lấy em về nhà, nhưng cha mẹ anh chắc chắn sẽ không đồng ý!”

Phương Tiểu Quyên nghe xong lời này thì không vui: “Tiểu Quyên tôi có cái gì không nhìn nổi để cha mẹ anh ghét bỏ như thế?”

Vương Hâm Sinh bật cười: “Chỉ bằng việc em đã ly hôn, mẹ anh sẽ không để em vào cửa! Nhưng mà, nếu em mang thai con cháu nhà họ Vương, mẹ anh xem ở phần cháu trai, nói không chừng sẽ nhả ra.”

Nói rồi, tay anh ta từ vạt áo bà ta mò vào.

Phương Tiểu Quyên vốn không muốn phát sinh bất luận quan hệ thực chất gì trước hôn nhân với Vương Hâm Sinh, nhưng bà ta nghĩ thái độ của mẹ với mình mấy ngày nay, bà ta thực sự hết cách, bà ta nhất định phải bằng tốc độ nhanh nhất gả vào nhà họ Vương.

Nghĩ đến cái này, bà ta ỡm ờ tùy ý Vương Hâm Sinh làm ẩu.

——

Sau chuyện đánh nhau, mặc dù bà nội và cha đều không trách cô, nhưng Đại Kiều vẫn hơi khổ sở.

Vài ngày liền cả người đều ỉu xìu.

Nhưng rất nhanh cô cũng không rảnh xoắn xuýt, bởi vì Cô Cô uống nhầm nước ngọc châu hòa tan!

Trước đó cô đổ nước vào cây lê và cây tường vi, cây lê và tường vi đều lần lượt nở hoa rồi, cho nên cô định đổ nước xuống đất phần trăm vườn rau, thử nhìn xem có hiệu quả hay không.

Ngay khi cô chuẩn bị ra cửa, cô nghe được cha đang gọi mình, thế là cô tiện tay để chậu gỗ dưới đất.

Khi cô đi ra, lại nhìn thấy Cô Cô đang ghé vào chậu gỗ uống nước trong chậu!

Cô lập tức bị dọa sợ, lập tức chạy tới ôm Cô Cô ra: “Cô Cô, mày, không ngoan, nước này, không thể, uống!”

“Cục cục!” Gà mái Cô Cô đáp lại cô.

Đại Kiều ngơ ngác nhìn Cô Cô, sợ nó sẽ xảy ra vấn đề gì, trong lòng lo lắng vô cùng.

Vạn Xuân Cúc đi tới nhìn thấy cảnh này, không khỏi tò mò hỏi: “Cháu ôm gà mái làm cái gì?”

Đại Kiều có miệng khó trả lời, vốn không cách nào giải thích chuyện xảy ra trên người con gà mái.

Gà mái nhìn thấy Vạn Xuân Cúc, như còn nhận ra bà, lập tức giãy dụa từ trong ngực Đại Kiều xuống, dọa Vạn Xuân Cúc liên tục lui hai bước.

Ai ngờ gà mái lại không đuổi theo, mà nhìn chằm chằm bà, sau đó toàn thân run lên.

Vạn Xuân Cúc nhìn gà mái như này, bị dọa kêu lên: “Nó làm sao thế? Nó phát bệnh sao?”

Đại Kiều cho rằng Cô Cô là uống nước xảy ra vấn đề, trong lòng rất khó chịu, đang muốn chạy tới thì thấy toàn thân gà mái run rẩy, sau đó con gà ngồi xổm xuống, liên tiếp sinh bốn quả trứng.

Vạn Xuân Cúc: “!!!”

Đại Kiều: “!!!”

Đại Kiều chấn kinh, rồi rất nhanh lấy lại tinh thần, chạy tới ôm Cô Cô vui vẻ nói: “Cô Cô, mày, đẻ trứng!”

Gà mái ngẩng đầu, bộ dáng rất kiêu ngạo: “Cục cục.”

Vạn Xuân Cúc kinh ngạc nhìn con gà mái, trong đầu não phình to.

Gà mái thấy bà sau đó đẻ trứng, điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ bà có phúc khí nha!

Bình Luận (0)
Comment