Nói rõ bà còn hữu dụng hơn gà trống nha, gà mái gặp bà một lần là rụng trứng!
Ôi, Vạn Xuân Cúc bà muốn phát!
Nếu là gà mái toàn đội sản xuất thấy bà là đẻ trứng, về sau dựa vào cái này, kiếp sau bà cũng có thể áo cơm không lo!
Vì nghiệm chứng ý nghĩ của mình, bà đi đến phía gà mái.
Ngay lúc này, gà mái nhìn bà, toàn thân lại run rẩy một trận, sau đó thùng thùng lần nữa hạ hai trái trứng!
Thành công!
Vạn Xuân Cúc bà quả nhiên là mẹ của gà mái!
Tất cả gà mái vừa thấy bà là đẻ trứng, bà sắp phát tài!
“Chấn Quốc, Chấn Quốc, nhà chúng ta sắp phát tài!” Vạn Xuân Cúc phấn khởi đi ra ngoài, vừa chạy vừa gọi.
Đại Kiều: ??
Một lát sau, Vạn Xuân Cúc trở về, nhưng lần này đi cùng bà còn có Kiều Chấn Quốc.
Vạn Xuân Cúc phấn khởi: “Chấn Quốc, ông nhìn xem, tôi vừa đến trước mặt gà mái, nó sẽ lập tức đẻ trứng!”
Kiều Chấn Quốc dùng ánh mắt nhìn thiểu năng nhìn bà: “Mẹ nó à, bà đây là bệnh, tôi rảnh sẽ dẫn bà đi bệnh viện kiểm tra một chút!”
Vạn Xuân Cúc lúc này tâm tình tốt, cũng lười so đo với chồng.
Bà cười đắc ý: “Ông chờ xem đi!”
Bà hưng phấn đứng trước mặt gà mái, sau đó vô cùng mong đợi nhìn nó.
Gà mái ngửa đầu nhìn bà, một người một gà đối mặt.
Một phút đồng hồ trôi qua.
Cái gì cũng không xảy ra.
Hai phút trôi qua.
Vẫn là cái gì cũng không xảy ra.
Vạn Xuân Cúc không khỏi gấp: “Chị em à, mau đẻ trứng đi!”
Đại Kiều: “...”
Kiều Chấn Quốc: “...”
Gà mái vững như Thái Sơn, không kêu cũng không đẻ trứng.
Vạn Xuân Cúc gấp đến độ mồ hôi sắp tuôn ra, cúi người muốn đi sờ mông gà mái.
Gà mái lập tức cảm thấy bị vũ nhục, cục tác hai tiếng, kích động bay vọt lên, mỏ thì mổ tới tấp vào miệng Vạn Xuân Cúc!
“Ôi ôi...” Vạn Xuân Cúc kêu đau đớn.
Bà vô thức liếm môi, ôi mẹ ơi, chảy máu!
Con gà mái đáng chết này cũng quá dữ đi?
Cũng không đợi bà càu nhàu, gà mái vẫy cánh bắt đầu một vòng Truy Sát mới.
“A a a... Chấn Quốc, mau cứu tôi...”
Vẫn là mùi vị quen thuộc, phối phương quen thuộc.
Kiều Chấn Quốc lần nữa cười thành chó: “Bà xã, chuyện hai chị em bà tôi không nhúng vào, hai người tình cảm tốt như vậy, tự bà tâm sự với chị em mình là được, tôi phải đi làm việc đây.”
Nói xong, ông ta thật sự đi luôn.
Vạn Xuân Cúc tức đến suýt phun ra một ngụm máu!
Một ngày này, Vạn Xuân Cúc bị gà mái đuổi ròng rã một giờ, lúc về sân nhà họ Kiều, hai chân bà run lẩy bẩy.
Dưới tình huống bình thường, gà mái một ngày liên tiếp đẻ hai quả trứng, một quả trứng chiếm đa số, nhưng bây giờ gà mái lại đẻ sáu quả trứng!
Đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra!
Đại Kiều đoán có quan hệ với việc Cô Cô uống nước ngọc châu, Cô Cô uống nước ngọc châu xong thì đẻ trứng, điều này nói rõ nước ngọc châu có tác dụng với thân thể.
Cô muốn thử xem uống nước rồi có tác dụng gì với thân thể người.
Chờ bác cả đi, Đại Kiều uống xong chén thứ nhất nước ngọc châu hòa tan.
Thôn Thất Lý rốt cục rơi trận tuyết đầu tiên mùa đông năm nay, thời tiết càng thêm lạnh.
Gần cuối năm, người dân thôn Thất Lý rốt cục chờ đến ngày bọn họ mong đợi nhất hàng năm—— Chia thịt heo.
Dựa theo phong tục thôn Thất Lý, mổ heo nhất định phải xong trước hừng đông, nếu không sẽ không may mắn.
Cho nên đến ngày chia thịt heo, toàn bộ thôn dân trời còn chưa sáng đã dậy, mặc áo bông, đội mũ bông vải, toét miệng đến sân phơi thóc.
Đại Kiều cũng đi theo bà nội đi.
Đại Kiều mặc trên người áo hồng miên mà bà nội làm cho mình, đội mũ bông màu đỏ, toàn thân đỏ hồng hồng, tròn vo, từ xa nhìn lại, thật giống như một quả cầu nhỏ màu đỏ, rất là đáng yêu.
Cô nắm tay bà nội, bi bô nói: "Bà nội, được phân thịt heo, chúng ta có thể làm sủi cảo thịt heo ăn hay không?"
Cô đặc biệt thích ăn sủi cảo, đặc biệt là sủi cảo thịt heo, năm ngoái lúc sau tết cô ăn hai cái, mùi vị đó thơm đến nỗi khiến cô suýt chút nữa nuốt cả đầu lưỡi.
Hiện tại nhớ đến, cô vẫn như cũ không nhịn được muốn chảy nước miếng.
Kiều Tú Chi nghe vậy, mãnh liệt mà cúi đầu nhìn cô, đáy mắt lóe qua một vệt kinh ngạc.
Đại Kiều cho rằng yêu cầu của chính mình quá phận, tay nhỏ bé siết góc áo, thấp thỏm bất an nhỏ giọng nói: "Không làm cũng không sao, thật ra con cũng không phải rất muốn ăn, bà nội, bà đừng, giận con."
Kiều Tú Chi căn bản không tức giận, vừa nãy bà đang kinh ngạc tật nói lắp của Đại Kiều hình như đã khá hơn nhiều.
Đại Kiều nói lắp là trời sinh, hơn nữa tình huống có chút nghiêm trọng, bà đã thương lượng với Tiết Xuyên, chờ sang năm dự định dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra một chút, không nghĩ tới cô tự mình có dấu hiệu tốt.
Chuyện này thực sự quá bất ngờ.