Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 56 - Chương 56. Bà Nội Không Cần Lo Lắng

Chương 56. Bà nội không cần lo lắng Chương 56. Bà nội không cần lo lắng

"Bà nội không giận con, vừa nãy bà nội chỉ là đang nghĩ phải làm bao nhiêu cái sủi cảo mới có thể cho con ăn no cái bụng nhỏ của mình."

Có điều bà không nói ra, lo lắng nếu cứ vậy mà nói ra thì đứa nhỏ lại đột nhiên trở nên sốt sắng.

Đứa nhỏ này tâm tư hơi nặng, nói một câu cũng phải cẩn thận từng li từng tí một như vậy, làm cho người ta đau lòng.

Đại Kiều nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Nội tâm của cô thật sự không có cảm giác an toàn, cô luôn lo lắng một khi làm không được, bà nội và ông nội sẽ không quan tâm đến cô nữa.

Cô lộ ra hàm răng nhỏ, cười đến có chút thẹn thùng: "Con chỉ ăn năm cái, là được rồi."

Kiều Tú Chi nhíu mày: "Năm cái? Có đủ nhét kẽ răng hay không?"

Đại Kiều mím môi môi chăm chú suy nghĩ một chút, duỗi ra hai đầu ngón tay ngăn ngắn nói: "Vậy thì lại thêm, hai cái là được rồi."

Kiều Tú Chi không nhịn được nở nụ cười: "Đến lúc đó con muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."

Đại Kiều nhìn bà nội, mặt mày tươi tắn, cười giống như cô đang nắm giữ bảo bối quý giá nhất thế giới.

Sân đập lúa không xa, đi gần mười phút là đến.

Đại Kiều và bà nội đến thì sân đập lúa đã có không ít người đang đứng.

Mọi người run cầm cập, mặt bị gió lạnh đông đến đỏ chót, nhưng trên mặt từng người đều tràn ngập vui sướng, ngay cả nói chuyện cũng hòa khí hơn mấy phần so với bình thường.

Dựa theo nhiệm vụ công xã phân công xuống, mỗi đội sản xuất đều phải nuôi được ít nhất hai con heo, năm nay thôn Thất Lý tổng cộng nuôi sáu con heo.

Then chốt là sáu con heo đều nuôi sống.

Ngoại trừ nộp lên ba con heo nhiệm vụ cho quốc gia, ba con heo còn lại đều thuộc về đội sản xuất, ngày hôm nay sẽ làm thịt ba con heo, sau đó dựa theo đầu người phân thịt heo cho thôn dân.

Lúc này cũng đã thu thập thỏa đáng ba con heo, thịt heo trắng nõn nà đặt ở trên tảng đá.

Thôn dân đợi ngày này đã đợi một năm, vào lúc này mỗi người nhìn chằm chằm thịt heo trên tảng đá, mắt phát ra ánh sáng xanh lục.

Đội trưởng đội sản xuất là Vương Thủy Sinh cầm danh sách đứng trên một tảng đá lớn, cao giọng hô: "Đứng gấp đừng tranh giành, người người đều có phần. Tôi biết mọi người chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, tôi không nói phí lời, hiện tại bắt đầu chia thịt heo."

Mọi người đối với “sự thức thời” của đội trưởng đội sản xuất cảm thấy hết sức hài lòng, phân thịt heo thì phân thịt heo, đừng nói thêm chuyện không liên quan.

"Thái Lão Tứ, mười sáu cân thịt heo."

"Có."

"Vương Lão Căn, hai mươi cân thịt heo."

"Có."

"Lâm Hữu Thủy, thịt heo. . ."

Điểm danh và lĩnh thịt heo tiến hành đều đều đâu vào đấy, không ai cãi vã.

Tuy rằng Vương Thủy Sinh không tính là người lãnh đạo quyết đoán, nhưng ở điểm phân thịt heo này, ông ta thực hiện vô cùng công bằng công đạo.

Hết thảy thịt heo đều béo gầy phối hợp, bất kỳ nhà nào đều có thể được chia thịt mỡ, cứ như vậy ai cũng không cần tranh, ai cũng không cần cướp.

Chờ đến nhà họ Phương thì bà Phương đắc ý cực kỳ, cầm mười sáu cân thịt heo ngẩng đầu ưỡn ngực như một con gà trống đấu thắng: "Ôi, nhiều thịt heo như vậy, thật sợ ăn không hết."

Có người nghe được không khỏi bĩu môi, trề miệng, chỉ có mười sáu cân thịt heo, làm sao có khả năng ăn không hết.

Lần này tổng cộng có ba con heo, mỗi đầu người được phân hai cân thịt heo, vì lẽ đó nhà nhà đều được phân không ít, nhà họ Phương có mười sáu cân thịt heo không coi là nhiều, cũng không tính là thiếu.

Mụ ta khoe khoang như vậy là bởi vì nhà mụ ta so với năm ngoái thì có thêm hai đầu người, nói cách khác, có thêm bốn cân thịt heo.

Bà Phương cảm thấy chính mình chiếm món hời lớn, con gái và cháu ngoại mới về nhà không tới một tháng, liền mang đến năm mươi đồng, bây giờ còn có bốn cân thịt heo, đây đều là chiếm tiện nghi từ nhà họ Kiều.

Bà Phương ngày đó bị đút phân gà đầy miệng, mụ ta không dám đi tìm Kiều Tú Chi đánh trả, nhưng không có nghĩa là mụ ta không thù dai, ngược lại, thù này còn nhớ rất vững vàng.

Vì lẽ đó vào lúc này dù cho chỉ một một chút tiện nghi, mụ ta cũng phải nói to cho mọi người nghe, tức chết lão yêu bà Kiều Tú Chi kia.

Kiều Tú Chi căn bản không nhìn bà Phương ở trong mắt.

Lão viện của nhà họ Kiều tổng cộng có mười người, được phân hai mươi cân thịt heo, thêm vào tiểu viện, nhà họ Kiều tổng cộng được phân hai mươi bốn cân thịt heo, hoàn toàn hơn hẳn nhà họ Phương.

Chẳng mấy chốc sẽ đến phiên nhà họ Kiều, bà cúi đầu căn dặn Đại Kiều nói: "Bà nội đi đằng trước lấy thịt heo trở về, con ngoan ngoãn đứng ở đây chờ, đừng chạy loạn khắp nơi, biết không?"

Đại Kiều rất ngoan ngoãn gật đầu: "Con sẽ ngoan, bà nội không cần lo lắng."

Bình Luận (0)
Comment