Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 57 - Chương 57. Heo Rừng?

Chương 57. Heo rừng? Chương 57. Heo rừng?

Kiều Tú Chi đi rồi, bé ngoan Đại Kiều đứng ở trong góc nhỏ, yên tĩnh chờ bà nội trở về, nhưng lại không biết có người đã sớm nhìn chằm chằm vào cô.

Phương Tiểu Quyên hai mắt ác độc trừng mắt nhìn Đại Kiều, hận không thể tiến lên mạnh mẽ quất chết đứa nhỏ gieo vạ này.

Vẫn chưa tới thời gian một tháng, bà ta và Tiểu Kiều hai người lần lượt ngã chổng vó, đập hàm răng, tất cả những thứ này đều là bởi vì Đại Kiều gieo vạ, mỗi một lần xui xẻo đều có quan hệ với đứa nhỏ gieo vạ này.

Ánh mắt bà ta rơi vào áo hồng miên trên người Đại Kiều, hai mắt gần như phun ra lửa.

Kiều Kiều cũng không thể mặc quần áo tốt như vậy, một đứa gieo vạ thì dựa vào mặc quần áo tốt như vậy?

Lại nói, Kiều Kiều sẽ bị lão yêu bà Kiều Tú Chi ném phân gà vào mặt, còn không phải bởi vì đứa nhỏ gieo vạ không muốn cầm quần áo cho Kiều Kiều sao?

Phương Tiểu Quyên ngẩng đầu nhìn Kiều Tú Chi trong thời gian ngắn sẽ không trở về, lập tức xông lên, ngón tay chọc vào trên mặt Đại Kiều mắng: "Mày là thứ lòng dạ đen tối, lập tức cởi quần áo ra cho tao."

Đại Kiều bị mẹ làm sợ hết hồn, thân thể nhỏ lui về phía sau hai bước mới miễn cưỡng ổn định.

Cô nhíu lông mày, ngửa đầu nhìn mẹ, mím mím miệng nhỏ, lấy dũng khí cự tuyệt nói: "Không cho."

Phương Tiểu Quyên sửng sốt.

Bà ta không nghĩ tới con nhóc nói lắp này sẽ phản kháng mình.

Phục hồi tinh thần lại, bà ta nhất thời thẹn quá thành giận: “Mày là thứ bạch nhãn lang, tao sinh mày ra, nuôi mày nhiều năm như vậy, năm đó vì sinh mày xuất huyết nhiều thiệt thòi thân thể, mày báo đáp tao như vậy sao?"

"Sớm biết ngày đó, tao nên nên một cái bóp chết mày, đỡ phải bây giờ quay đầu làm tao tức chết. Tao ra lệnh cho mày lập tức cởi quần áo ra cho tao."

Trước đây bất luận Phương Tiểu Quyên đối với cô tệ như thế nào, trong lòng Đại Kiều đối với mẹ vẫn luôn duy trì một phần tấm lòng, hi vọng có một ngày mẹ cô sẽ như yêu thích cô như yêu thích Tiểu Kiều vậy, thương yêu cô.

Nhưng mấy ngày nay sau khi uống nước ngọc châu tử, đầu óc hỗn động hồ đồ như bị người đẩy ra mây mù, nhất thời sáng sủa lên.

Rất nhiều chuyện trước đây không nghĩ ra, dần dần nghĩ rõ ràng.

Nếu trước đây cô gặp phải tình huống như thế, cô sẽ rất khó vượt qua và không biết phải làm thế nào, nhưng hiện tại, trong đầu của cô xuất hiện ra một ý nghĩ chưa từng có: Cô cảm thấy mẹ không phải là một người mẹ tốt, sẽ không đối xử với cô như một đứa con.

Cho nên cô không muốn đem quần áo cho bà ta, cô không muốn làm theo lời bà ta.

Khuôn mặt nhỏ bé to bằng lòng bàn tay của Đại Kiều đỏ bừng lên, con mắt trong suốt mà nhìn mẹ, lần thứ hai kiên định từ chối: "Không cho. Mẹ là người mẹ xấu. Con không muốn, đưa quần áo cho mẹ."

Phương Tiểu Quyên lần thứ hai sửng sốt.

Không chỉ bởi vì đứa nhỏ gieo vạ này biết phản kháng, cũng bởi vì cô nói chuyện rõ ràng, tình huống nói lắp tốt hơn rất nhiều.

Chuyện gì thế này?

Khi bà ta còn đang sững sờ thì thân thể nhỏ của Đại Kiều uốn một cái, từ cánh tay phía dưới cánh tay của bà ta đi ra ngoài.

Phương Tiểu Quyên phục hồi tinh thần lại, tức giận đến giơ chân: "Đồ bạch nhãn lang, mày đứng lại đó cho tao, khắc lục thân, xem tao đánh chết mày."

Có người thấy Phương Tiểu Quyên bắt nạt một đứa bé như thế, liền khuyên: "Tiểu Quyên, cô đã là người lớn như vậy, làm sao cả ngày cứ gây khó dễ cho một đứa bé vậy?"

Phương Tiểu Quyên nhổ một cái trên mặt đối phương: "Đừng quản việc không đâu. Nó là con của tôi, tôi muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy."

Cái kia người nhất thời tức giận đến không chịu được: "Tôi khinh, chờ thím Kiều trở về, tôi xem cô còn dám hung hăng như thế hay không."

Nghe được tên mẹ chồng, Phương Tiểu Quyên theo bản năng run cầm cập một hồi.

Có điều vào lúc này nội tâm của bà ta cũng không phải rất sợ Kiều Tú Chi, từ khi bà ta ngủ cùng Vương Hâm Sinh, trong lòng bà ta đã tự cảm giác mình là người của nhà họ Vương.

Anh cả của Vương Hâm Sinh là đội trưởng đội sản xuất, chờ đến sau khi bà ta gả vào nhà họ Vương, nhất định phải để Vương Thủy Sinh phân công việc cực khổ nhất không kiếm được nhiều tiền nhất phân cho nhà họ Kiều.

Bà ta muốn người nhà họ Kiều quỳ gối trước mặt cầu xin bà ta, đến lúc đó bà ta lại mạnh mẽ đạp mặt mũi của bọn họ ở dưới chân.

Cho nên bà ta cũng không bởi vì lời nói của đối phương mà đình chỉ đuổi đánh Đại Kiều, trái lại khuôn mặt càng ngày càng dữ tợn.

Mắt thấy đã sắp bắt được Đại Kiều, vừa lúc đó, một tiếng kêu tan nát cõi lòng thê thảm thiết từ xa đến gần: "Cứu mạng. . . . Có heo rừng đang đuổi theo tôi. . . . Cứu mạng. . . . ."

Mọi người choáng váng.

Heo rừng?

Bình Luận (0)
Comment