Bà ấy miễn cưỡng nở nụ cười, lắc đầu nói: “Em không sao, chắc là giống anh nói, có lẽ là mệt.”
Người cũng có người giống nhau, bóng dáng bà ấy vừa nhìn thấy, có lẽ là bà ấy nhìn lầm rồi?
Chắc vậy.
Bà ấy không ngừng thuyết phục mình ở trong lòng.
Vốn định đi ăn vịt nướng, bởi vì cặp song sinh và Đông Lâm đều chưa từng được ăn, nhưng bởi vì sắc mặt Lâm Tuệ quá khó coi, cho nên cuối cùng đành phải thôi.
Bọn họ chỉ ăn cơm chiều ở một quán cơm gần nhà, sau đó quay về.
Toàn bộ quá trình ăn cơm, Lâm Tuệ đều hoảng hốt, mọi người nói chuyện với bà ấy, rất nhiều lần bà ấy đều không phản ứng.
Bà ấy như vậy khiến người nhà rất lo lắng.
Đại Kiều cũng lo lắng, nhưng biết rất nhiều chuyện của cha mẹ sẽ không nói cho con cái, cho nên một khi về nhà, cô kéo ba đứa em ra ngoài chơi, nhường không gian lại cho cha mẹ.
Kiều Chấn Quân đi đến trước mặt Lâm Tuệ, nắm tay bà ấy nói: “Tuệ Tuệ, rốt cuộc em làm sao vậy? Anh thấy em không giống mệt mỏi, càng giống như trong lòng có chuyện, chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì em đều có thể nói với anh.”
Lâm Tuệ ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn ông, cắn môi dưới nói: “Chấn Quân, hôm nay, hình như em nhìn thấy người kia!”
Lúc nói đến người kia, cả người bà ấy còn run rẩy một chút.
Bà ấy cho rằng, những năm gần đây, bà ấy đã sớm quên mất dáng vẻ của Tần Đông, nhưng không nghĩ tới hôm nay ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, lại khiến bà ấy nhớ lại chuyện trong quá khứ.
Tuy rằng ông ta là cha ruột Đông Lâm, nhưng nói một câu ích kỷ, bà ấy không hy vọng đối phương tồn tại.
Nếu lúc trước ông ta đã chết, vậy cứ chết yên ổn đi, đừng lại xác chết vùng dậy ra dọa người!
Kiều Chấn Quân chưa kịp phản ứng lại: “Nhìn thấy ai? Anh cũng quen sao?”
Lâm Tuệ cắn môi đến trắng bệch, gằn từng chữ một nói: “Cha Đông Lâm, lúc chiều em nhìn thấy người đặc biệt giống cha Đông Lâm!”
Kiều Chấn Quân nghe thấy lời bà ấy nói, cả người cũng run lên, trừng lớn mắt nói: “Không có khả năng! Không phải lúc trước ông ta đã chết đuối sao?”
Lâm Tuệ lại nhớ lại tình cảnh lúc đó.
Nhưng thứ như ký ức này thật sự rất kỳ quái, có một số việc rõ ràng nhớ rất rõ, nhưng lặp lại quá nhiều lần, ngược lại sẽ trở nên mơ hồ.
Nghe thấy Kiều Chấn Quân hỏi, bà ấy đột nhiên có chút không xác định được: “Lúc trước truyền tin về chính xác nói rằng ông ta đã chết đuối, anh cũng biết em và ông ta không lấy giấy chứng nhận, hơn nữa năm đó muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng, em cũng chưa từng gặp cha mẹ ông ta, cho nên lúc ấy ông ta xảy ra chuyện, em cũng không nhìn thấy thi thể, cũng không đi gặp người nhà của ông ta!”
Cho nên Tần Đông có chết đuối thật hay không, bà ấy cũng không biết.
Kiều Chấn Quân cũng nhíu mày: “Vậy lúc trước vì sao ông ta lại giả chết, nếu không muốn phụ trách, trực tiếp ly hôn là được?”
Lâm Tuệ nghĩ một hồi, cảm thấy ông nói có đạo lý, nhưng cũng không nghĩ ra: “Có lẽ là em tự mình dọa mình, là em hoa mắt nhìn lầm rồi.”
Kiều Chấn Quân nắm tay bà ấy nói: “Có lẽ là nhìn lầm rồi, nhưng dù ông ta không chết cũng không sợ, mọi chuyện có anh ở đây!”
Trước kia, Kiều Chấn Quân chất phác hàm hậu, dù bị người ta ức hiếp tới trên đầu, ông cũng không muốn phản kháng, chỉ nghĩ một sự nhịn chín sự lành, đây cũng là nguyên nhân mấu chốt mà lúc trước Phương Tiểu Quyên có thể leo lên đầu ông giương oai.
Nhưng từ sau khi đi ra ngoài đi làm, tính cách ông từng chút từng chút thay đổi, đặc biệt sau này phòng hai mở cửa hàng độc lập, tính cách của ông so với trước kia đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Cho nên dù Tần Đông không chết, ông cũng sẽ không sợ hãi, càng sẽ không lùi bước.
Dù là vợ, hay là đứa con trai Đông Lâm này, ông đều sẽ bảo vệ!
Lâm Tuệ nắm ngược tay lại, mười ngón đan xen với ông: “Ừm, sẽ không có chuyện gì, người một nhà chúng ta mãi ở bên nhau!”
Kiều Chấn Quân dựa đầu qua đi, hai người đầu dựa đầu, hấp thụ năng lượng từ trên người đối phương.
——
Bên ngoài, mấy chị em Đại Kiều ngồi dưới giàn nho trong sân, gió đêm thổi tới, thổi tan không khí oi bức ngày mùa hè.
Tiết An Húc nằm trên đùi Đại Kiều, bĩu môi nói: “Chị, thủ đô thật tốt, em không muốn rời xa chị!”
Từ nhỏ em trai đã hay làm nũng, mỗi lần cậu bĩu môi nói nhớ cô, trong lòng Đại Kiều sẽ tan chảy, hận không thể cho cậu tất cả mọi thứ.
Cô duỗi tay xoa đầu của cậu, nhẹ nhàng nói: “Vậy em phải cố gắng học tập, em xem An Kiệt đã lên lớp 6, em còn ở lớp 3, em không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Kiều An Kiệt là đứa bé thích đọc sách nhất của nhà họ Kiều, cũng là người có thành tích tốt nhất, dựa theo tốc độ nhảy lớp hiện tại, Đại Kiều hoài nghi có lẽ lúc cậu 12, 13 tuổi đã phải thi đại học.