Kiều An Kiệt đột nhiên được khen, khóe miệng hơi cong lên, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Tiết An Húc càng bĩu môi hơn, quả thực có thể chảy một thùng nước miếng: “Chị, không phải chị nói mỗi người đều có ưu điểm của mình sao? Không phải chị nói không thể nói em không bằng người khác trước mặt trẻ con sao? Vậy mà hiện tại chị lại nói em không thông minh bằng An Kiệt, em tức giận!”
Bé con mập mạp bĩu môi, hai má phình phình, giống gấu nhỏ tức giận, Đại Kiều vừa thấy cậu như vậy, suýt chút nữa bị sự dễ thương này làm cho ngất xỉu.
Cô duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ đầy thịt của cậu nói: “Được rồi, là chị sai, chị không nên so sánh em với An Kiệt, em rất tốt, nhưng nếu sau này An Kiệt thi đậu đại học thủ đô, em vẫn còn học sơ trung, vậy em cũng đừng khóc lóc kể lể với chị nhé!”
Thật ra Tiết An Húc cũng không ngu ngốc, chỉ là chỉ số thông minh của trẻ em bình thường, đều từng bước đi lên, nhưng bởi vì học sinh ưu tú Kiều An Kiệt này làm so sánh, cậu bị chèn ép rất khó chịu.
Tiết An Húc hiển nhiên cũng nghĩ đến hình ảnh kia, lập tức giận đến không đứng dậy, nằm trong lòng ngực Đại Kiều làm nũng: “Chị, chị kêu cha chuyển cửa hàng tới thủ đô đi, em muốn ở bên chị!”
Đại Kiều xoa đầu cậu, nhưng cũng không nói đồng ý, dù sao cả nhà chuyển đến thủ đô cũng không phải một chuyện nhỏ.
Kiều An Kiệt thấy em trai lại dựa vào làm nũng độc chiếm chị gái, nhanh chóng dịch mông, cũng nhét đầu mình vào trong tay chị gái.
Đại Kiều thấy cậu như này, không nhịn được phụt cười.
Đông Lâm bên cạnh không qua xem náo nhiệt, cười nhìn hai em trai làm loạn, vừa cười liền lộ ra hai cái răng nanh.
Đại Kiều nhớ tới khi cậu còn nhỏ hay chạy sau lưng mình gọi chị Niệm Niệm, trong lòng mềm mại, mở miệng nói: “Đông Lâm, sắp tới em đã lên năm ba sơ trung, sau này đã nghĩ tới muốn học cái gì hoặc là làm cái gì chưa?”
Đông Lâm nghĩ một lát rồi nói: “Chị, chờ tốt nghiệp xong em muốn tham gia quân ngũ làm bộ đội.”
Nghe được lời này, Đại Kiều ngẩn ra một chút: “Em chắc chắn? Sao lại muốn vào quân ngũ?”
Đông Lâm chớp cặp lông mi thật dài, lộ ra hai cái răng nanh nói: “Khi còn nhỏ nhìn thấy dượng, cảm thấy dượng cực kỳ lợi hại, có thể bảo vệ người nhà!” Em cũng muốn bảo vệ người nhà và chị!
Câu cuối cùng kia cậu không nói, nhưng Đại Kiều lập tức hiểu rõ.
Cô cầm dưa hấu trên bàn đá đưa qua nói: “Tham gia quân ngũ cũng không tồi, nhưng còn ba năm, em có thể từ từ cân nhắc, nếu đến lúc đó vẫn muốn làm binh lính, chị nhất định ủng hộ em!”
Đông Lâm nhận dưa hấu, răng nanh cắn xuống: “Em biết.”
Cậu biết chị nhất định sẽ ủng hộ, cậu đã sớm biết.
Kiều An Kiệt nhẹ giọng nói: “Chị, sao chị không hỏi tương lai em muốn làm cái gì?”
Đại Kiều cong môi nở nụ cười, má lúm đồng tiền mờ nhạt: “Vậy An Kiệt muốn làm cái gì? Nhà khoa học sao?”
Kiều An Kiệt lắc đầu: “Em muốn làm nhà nghiên cứu y học, chuyên môn nghiên cứu những loại bệnh mà nhân loại còn chưa tìm ra!”
Cậu giống anh Đông Lâm, cậu cũng muốn bảo vệ người nhà, chẳng qua dùng cách thức khác nhau để bảo vệ.
Đại Kiều cũng đưa cho cậu một miếng dưa hấu nói: “Giỏi quá! Chị tin tưởng em nhất định có thể trở thành nhà nghiên cứu y học lợi hại nhất!”
Tiết An Húc thò khuôn mặt nhỏ mập mạp tới gần nói: “Chị, hỏi em hỏi em!”
“Được được được, bạn học Tiết An Húc, em muốn làm cái g?”
Đại Kiều cảm thấy em trai trong lòng ngực giống kẹo mạch nha dính người, nhanh chóng hỏi cậu.
Tiết An Húc ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh: “Chị, em muốn làm đại minh tinh!”
Từ 2 năm trước, nhà họ Kiều đã mua TV, lần đầu tiên nhìn thấy có người cử động trong thứ đồ màu đen kia, cậu đã rất kinh ngạc.
Cậu ngơ ngác nhìn người bên trong, còn đi lên sờ soạng, từ lúc ấy, cậu đã mê người trong thứ đồ màu đen.
Nhìn thấy bọn họ diễn chuyện xưa, điều khiển cảm xúc của người khác dễ như trở bàn tay, khiến người ta cười theo bọn họ, khóc theo bọn họ, cậu cảm thấy người trong thứ đồ màu đen rất ghê gớm.
Sau này cậu mới biết được, những người đó đều là đại minh tinh, là diễn viên, cậu từng thấy ảnh bọn họ trên báo, cảm thấy quả thực quá ngầu!
Cậu nghĩ nếu có một ngày mình cũng có thể xuất hiện trong thứ đồ màu đen, vậy khẳng định càng soái hơn!
Nghe Tiết An Húc nói, mọi người đều kinh ngạc: “Em muốn làm đại minh tinh?”
Tiết An Húc giương cao ngực: “Đúng vậy, mọi người cảm thấy em không thể làm đại minh tinh sao?”
Cũng không phải không được.
Tuy rằng cặp song sinh sinh ra ở nông thôn, nhưng hai người lớn lên trắng nõn tinh xảo, hoàn toàn nổi bật hơn mấy đứa bé trong thành phố, chỉ với vẻ ngoài này, đã đẹp hơn rất nhiều ngôi sao nhí.
Chỉ là bọn họ chính là người thường, gia đình bình thường, cậu muốn trở thành đại minh tinh, khiến người ta cảm thấy rất xa xôi.