Đạo diễn Triệu cười ha hả: "Được, vậy cháu hát cho bác nghe một bài sở trường của cháu. "
Tiểu Đông Vân gật đầu, đi tới một bên mở miệng nhỏ hát lên: "Ôi, một đoá hoa nhài mới tuyệt đẹp làm sao! Ôi, một đoá hoa nhài mới tuyệt đẹp làm sao! Thoang thoảng ngan ngát khắp nhành cây, vừa trắng lại vừa thơm, người người khen..." (Hoa Nhài – Hoắc Tôn, lời vietsub mình lấy trên youtube)
Thanh âm này vừa thốt ra, đạo diễn Triệu cùng với những người bên cạnh ông đều kinh hãi.
Ban nãy bọn họ nghe vở hài kịch nữ Mao Toại tự đề cử mình đều cho là cô bé là một đứa trẻ có chút can đảm, có thể là bé đến từ ban đồng ca, hát cũng sẽ không khó nghe, nhưng mà thanh âm này êm tai hoàn toàn đã vượt qua bọn họ mong đợi!
Người ở chỗ này đều không lên tiếng, an tĩnh nghe cô bé hát xong.
Sau khi hát xong, cô bé còn khuỵu gối hành lễ với mọi người: "Cảm ơn mọi người!"
"Bốp bốp bốp!"
Đạo diễn Triệu đi đầu vỗ tay: "Rất tốt, rất tốt! Thanh âm của cháu rất ngọt lại rất có phân độ rõ ràng, rất hay!"
Hai mắt Tiểu Đông Vân: "Vậy là đạo diễn Triệu đồng ý cho cháu hát bài chủ đề rồi hay sao?"
Đạo diễn Triệu nói: "Cái này bác không thể tự quyết định, các bác vẫn còn phải đi về cùng ông chủ thương lượng, có điều nếu lần này không được, lấy thiên phú của cháu, sau này còn có vô số cơ hội, ngàn vạn lần không nên nổi giận, cố gắng nỗ lực, biết không?"
Tiểu Đông Vân cả tiếng đáp: "Đã biết, cám ơn đạo diễn Triệu!"
--
Trên đường trở về, tâm hồn hai người Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ đều có chút hoảng hốt.
Bọn họ chẳng qua là đến thăm Tiểu Đông Vân một chút, thế nào mà kết quả là con trai út muốn làm diễn viên, Tiểu Đông Vân cũng sắp có thể thu đĩa nhạc đâu?
Về đến nhà, Kiều Chấn Quân nói chuyện này với cha mẹ ông.
Hai người Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên sau khi hỏi rõ ý nguyện của Tiết An Húc, biểu thị có thể cho cậu đi thử một chút.
"Có điều, An Húc, cháu nhất định không thể để thành tích học tập sa sút, nếu như kì thi sau điểm của cháu không được tốt hoặc thậm chí lưu ban, vậy cháu sẽ trở lại học tập, chờ sau khi tốt nghiệp thì quay phim tiếp, cháu có thể đồng ý không?"
Kiều Tú Chi nhìn đứa cháu trai nhỏ duy nhất theo dòng họ của nói.
Tiết An Húc gật cái đầu nhỏ một chút: "Cháu có thể, cháu bảo đảm nhất định sẽ học tập cho giỏi, bà nội, ông nội, hai người cho cháu đi quay phim đi, cháu thực sự thực sự thực sự rất thích diễn xuất!"
Để tỏ lòng yêu thích của mình, cậu nói liên tục ba lần thực sự.
Kiều Tú Chi đưa tay sờ cái đầu dưa nhỏ của cậu: "Cháu là một nam tử hán, bà tin cháu sẽ tuân thủ lời hứa, vậy cháu thì thử một chút đi!"
"Muôn năm! Bà muôn năm, ông muôn năm, chị muôn năm, ca ca muôn năm, mẹ muôn năm!"
Tiết An Húc nghe được lời của bà cậu, vui vẻ sắp điên rồi, vừa chạy vòng quanh gian nhà vừa hoan hô.
Kiều Chấn Quân: ? ? ?
Tất cả mọi người vạn tuế, vì sao chỉ thiếu mỗi ông? ?
Kế tiếp nhà họ Kiều cho đạo diễn Triệu câu trả lời đồng ý.
Đạo diễn Triệu thật vui vẻ, bảo bọn họ tuần sau qua công ty điện ảnh và truyền hình gặp ông chủ, nếu như thích hợp, sẽ sắp xếp ký kết tại chỗ.
Mà bên Tần Đông cũng có tin tức, nhà họ Hoắc gia ra tay, làm người ta đưa ông ta đến một huyện nhỏ xa xôi ở ngoài tỉnh.
Đương nhiên, vì để cho Tần Đông cam nguyện đi, mà không phải từ chức, chức vị của ông ta tăng lên hai cấp, tiền lương tăng thêm hai trăm đồng.
Tần Đông thu được tin tức di chuyển công tác đến nơi khác thì ngây ngẩn cả người ngay tại chỗ.
Cái chỗ mà giám đốc nói với ông ta kia, đến tên ông ta còn chưa từng nghe qua bao giờ, sau khi hỏi rõ ràng, lòng của ông ta nhất thời lạnh lẽo.
Có điều không đợi ông ta mở miệng xin từ chức, giám đốc đã ném cái dụ dỗ thăng chức tăng lương ra, Tần Đông rối rắm tại chỗ.
Ông ta biểu thị phải đi về thương lượng với vợ một chút.
Sau khi về nhà, Tần Đông còn không chưa nói với vợ, hai người cũng đã vì một chút chuyện nhỏ mà náo loạn đến lần thứ hai, đến cuối cùng, mặt của Tần Đông còn bị cào nát rồi.
Tần Đông vừa tức vừa giận, đánh vợ một trận tại chỗ, sau đó quyết định rời khỏi thủ đô.
Ông ta càng muốn ly hôn, nhưng mà vợ ông ta đang nắm trong tay chứng cứ tham ô năm đó của ông ta, nếu mà ông ta dám ly hôn, thì bà ta dám đem chứng cứ báo lên trên, vậy nên ông ta sợ ném chuột vỡ đồ.
Ngày thứ hai ông ta trở lại phòng làm việc, chịu đựng ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, vội vã chạy đi nói với giám đốc là ông tađồng ý chuyển đi nơi khác.
Giám đốc vỗ vai ông ta một cái bốp: Bảo ông ta làm cho tốt, sau đó đến khi được điều lại, vị trí dưới mông của giám đốc chính là của ông ta.
Tần Đông hoàn toàn không nghĩ tới bầu trời sẽ rớt xuống món hời như vậy, cao hứng đến hai gò má đỏ bừng, liên tục gật đầu bảo đảm mình nhất định sẽ làm thật tốt.
Chờ sau khi ông ta rời khỏi đây, giám đốc gọi điện qua cho nhà họ Hoắc, nói đã làm xong mọi chuyện, trong khoảng thời gian ngắn Tần Đông là sẽ không trở về thủ đô.
Hoắc Hoa Thanh quay đầu đã nói cho Kiều Chấn Quân mọi chuyện.
Kiều Chấn Quân thở dài một hơi thật lớn, cũng cảm ơn ông Hoắc lần thứ hai.
Hoắc Hoa Thanh vẫn nói câu kia: "Chúng ta sớm muộn cũng là người một nhà, cậu không cần khách khí như thế đâu. "
Kiều Chấn Quân nghe lần thứ hai đến lời này, dừng một chút nói: "Ông Hoắc, người một nhà trong lời của ông, không phải là... muốn nhận Đại Kiều làm làm cháu gái chứ?"
Hoắc Hoa Thanh ngơ ngác một chút nói: "Dĩ nhiên không phải! Lẽ nào Đại Kiều không có nói cho cậu sao? Con bé và Trì Nhi đang yêu đương, bọn nó sớm muộn cũng sẽ kết hôn, đến lúc đó chúng ta không phải là người một nhà hay sao!"
Mắt Kiều Chấn Quân trừng lớn: "Cái gì? ? ?"