Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 557 - Chương 557. Chua Xót Và Ăn Giấm 5

Chương 557. Chua xót và ăn giấm 5 Chương 557. Chua xót và ăn giấm 5

Tiểu Đông Vân bị mẹ hôn một mặt ngụm nước, cau mày đưa đẩy mẹ ra: "Mẹ bình tĩnh một chút, mẹ đã trưởng thành, không thể gào to như vậy."

Vạn Xuân Cúc bị ghét bỏ cũng không tức giận, trên mặt cười thành một đóa hoa cúc: "Đúng đúng đúng, Tiểu Vân Vân nói đều đúng, mẹ đều nghe lời con."

Nói xong bà ta quay đầu lại hỏi mẹ chồng nói: "Mẹ, hợp đồng của Tiểu Đông Vân ở nơi nào? Còn có một tháng có thể lấy được bao nhiêu tiền? Nếu như phát đĩa nhạc, nó có thể được bao nhiêu tiền?"

Phòng lớn của bọn họ ở thủ đô đến hiện tại vẫn là thuê phòng ở, nhưng phòng hai thì lại ở tứ hợp viện, mỗi lần phòng hai đến đây thì bà ta đều đỏ mắt đến không chịu được.

Lần này con gái bà ta có tiền đồ, sau khi kiếm lời tiền thì bà ta muốn mua một tứ hợp viện lớn hơn cả phòng hai, để phòng hai đỏ mắt.

Kiều Tú Chi liếc mắt liền thấu tâm tư của bà ta: "Hợp đồng của Đông Vân để ở chỗ này của mẹ, con bé kiếm được tiền mẹ sẽ giúp nó bỏ vào ngân hàng, sau đó tạm thời do mẹ giúp nó bảo quản, còn sử dụng tiền như thế nào, mọi người nhất định phải hỏi qua ý kiến của nó."

Vạn Xuân Cúc vừa giận vừa sợ: "Mẹ, chuyện này không thể như thế được. Đông Vân là con gái của con, hợp đồng và tiền dư lẽ ra nên do con bảo quản."

Kiều Tú Chi nói: "Do con bảo quản không thành vấn đề, nhưng con có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không động vào tiền của Đông Vân? Sẽ không bắt nó mang tiền về nhà mẹ đẻ, sẽ không bắt nó dùng tiền để trợ cấp phòng lớn mọi người hay không?"

Mặt Vạn Xuân Cúc lúc đỏ lúc trắng: "Nhưng mà mẹ, Đông Vân là con của phòng lớn, chúng ta nuôi dưỡng nó đến lớn như vậy, hiện tại nó có thể kiếm tiền, chẳng lẽ không nên đem tiền về cho người nhà sao?"

Kiều Tú Chi cười lạnh một tiếng nói: "Dựa theo mọi người nói, mẹ và cha con còn nuôi lớn tất cả trẻ con, vậy hiện tại tiền mà phòng lớn kiếm được có phải là toàn bộ giao cho chúng ta hay không?"

Vạn Xuân Cúc: ". . ."

Tức giận nha.

Nhưng lại không thể phản kháng.

Kiều Tú Chi quay đầu lại hỏi An Bình: "An Bình, con có cần em gái giúp con mua nhà ở thủ đô không?"

An Bình lắc đầu một cái: "Không cần, hiện tại con có thể kiếm tiền, qua mấy năm nữa thì con nhất định có thể tự mình mua được nhà, tiền của em gái thì do tự bản thân em ấy bảo quản."

Tiểu Đông Vân không nghĩ tới anh trai mình sẽ hiểu lý lẽ như thế, đang muốn nói đôi lời cảm kích, liền nghe thấy anh trai mình bồi cho một đao ——

"Đông Vân lớn lên xấu như thế, tích góp thêm ít tiền cũng là chuyện tốt, nếu như tương lai không ai thèm lấy, nó còn có thể có tiền, quá lắm thì dùng tiền mua một người đàn ông trở về."

Mọi người: ". . ."

Tiểu Đông Vân: Em cảm ơn anh. Cảm ơn anh chăm sóc như thế. Đáng ghét.

Tiếp theo Kiều Chấn Quốc cũng có ý giao hợp đồng và tiền dư của Đông Vân cho mẹ mình bảo quản, một chút ý kiến cũng không có.

Vạn Xuân Cúc một mình phấn đấu, cuối cùng chỉ có thể thua trận.

Tiếp đó, mọi người liền đi quán cơm của phòng lớn ăn cơm chúc mừng.

Bởi vì là thời gian ăn cơm tối, khách đến nhiều vô cùng.

Để ăn mừng, bọn họ cùng khách mời nói chỉ cần ăn uống một trăm đồng, thì sẽ được giảm giá 5%.

Khách đều vô cùng động lòng, hỏi là xảy ra chuyện tốt đẹp gì, mọi người trong nhà họ Kiều điều có lòng khiêm tốn, chỉ nói nhà ông chủ có chuyện vui.

"Ôi, chuyện là thế này, con gái của tôi lúc trước được một công ty điện ảnh thấy vừa ý, ngày hôm nay kí hợp đồng, công ty nói phải ra đĩa nhạc cho con bé."

Tuy rằng Vạn Xuân Cúc bất mãn tiền bị mẹ chồng lấy đi, nhưng nghĩ đến sau này con gái chính là ca sĩ, bà ta cũng khoe khoang một phen.

Khách mời vừa nghe lời này, đều chấn kinh vô cùng.

Làm ca sĩ, vậy thì phải có bao nhiêu ưu tú, có bao nhiêu phúc khí chứ?

Người vợ của ông chủ này nhìn qua dáng vẻ xấu xí như vậy, tính cách lại thích gào to, thật không nghĩ tới sinh ra một đứa con gái ghê gớm như thế.

Mọi người một bên ước ao, một bên nịnh hót chúc mừng Vạn Xuân Cúc.

Vạn Xuân Cúc chống nạnh cười đến vô cùng hung hăng và đắc sắt, đột nhiên ——

"Phốc" một tiếng.

Bà ta cười đến quá khuếch đại, nhất thời không khống chế lại, thả ra một tiếng rắm.

Tuy rằng có chút lớn tiếng, có điều tiếng cười của bà ta càng lớn tiếng, cho nên mọi người không nghe thấy.

Thế nhưng.

Kiều Chấn Quốc đứng ở sau lưng bà ta nghe được.

Kiều Chấn Quốc cười ha ha thành cẩu: "Vợ, em mới vừa đánh ránh một tiếng thật lớn."

Vạn Xuân Cúc: ". . ."

Mặt bà ta đỏ bừng lên, hạ thấp giọng cắn răng nghiến lợi nói: "Lúc anh đang cười, có nghĩ tới người khác hay không?"

Người đàn ông chết tiệt này, lớn tiếng nói ra như vậy, nếu như bị những người khác nghe được, cho rằng bà ta không biết xấu hổ sao?

Kiều Chấn Quốc suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Em nói rất có đạo lý."

Vạn Xuân Cúc nhìn ông ta đột nhiên “hiểu lí lẽ" như thế, sửng sốt một chút, tiếp theo trong lòng còn có một tia cảm động.

Nhưng mà.

Sau đó liền nghe chồng mình nhìn về phía mọi người, lớn tiếng nói: "Mọi người vừa nãy không nghe thấy chứ? Vợ tôi vừa đánh rắm một tiếng rất lớn."

Vạn Xuân Cúc: ". . ."

Bình Luận (0)
Comment