Hoắc Trì nghe vậy, kỳ quái mà nhìn cô một cái: “Em rất ít khi tò mò như vậy mà?”
Đại Kiều duỗi tay đấm anh một cái: “Dì Phương lại không phải người lạ, nếu đổi thành người khác, em tất nhiên sẽ không tò mò như vậy!”
Hoắc Trì thấy nắm tay trắng nõn của cô đấm ở trên người mình, cảm giác toàn thân đều run lên: “Đúng đúng đúng, mẹ anh không phải người lạ, về sau bà ấy chính là mẹ em!”
Mặt Đại Kiều đỏ lên, trừng mắt nhìn anh, một cái không nói gì nữa.
Hoắc Trì thấy khuôn mặt nhỏ của đỏ giống như thủy mật đào, lòng ngứa.
Duỗi tay chọc chọc má lúm đồng tiền của cô nói: “Nếu mà em thật sự tò mò, lát nữa anh hỏi thăm ông nội một tiếng rồi lại nói cho em?”
Đại Kiều cũng không phải thật sự tức giận, nhìn thoáng qua phía dì Phương nhỏ giọng nói: “Vậy anh ngàn vạn lần không thể để dì Phương phát hiện, đừng làm cho dì Phương xấu hổ.”
Lông mi cô dày và dài như cây quạt, chớp chớp một chút, giống như chạm vào đầu quả tim anh.
Lỗ tai Hoắc Trì đỏ lên: “Em yên tâm, anh sẽ không để mẹ anh phát hiện đâu, đây là bí mật thuộc về chúng ta.”
Một đôi người trẻ tuổi bên này khe khẽ nói nhỏ, bên kia Đái Thục Phương lại có chút hoảng hốt.
Bà thật sự không nghĩ tới chuyện ở chỗ này lại nhìn thấy Chung Khang Đức, tính ra, hai người bọn họ hẳn là đã không hề gặp mặt mười tám năm rồi.
Năm đó hai nhà bọn họ là hàng xóm, bà và Chung Khang Đức cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Chung Khang Đức thích bà, bà cũng biết.
Chỉ là có lẽ bởi vì quen thuộc quá mức, bà xem ông như anh trai, như bạn tốt, chỉ là không có biện pháp trở thành người yêu của ông.
Bà luôn cảm thấy nếu mà cùng ông kết hôn sinh con, sẽ là một chuyện rất là kỳ quái, hơn nữa, năm đó ông cũng chưa từng nhiệt thành mà theo đuổi bà bao giờ.
Ông nói thích bà, lần nào cũng đều là nương lúc nói giỡn để nói ra, ai cũng không coi là sự thật.
Cho đến sau này bà gặp Hoắc Chính Sâm, đối với Hoắc Chính Sâm có thể nói là bà nhất kiến chung tình, cho nên khi đối phương theo đuổi bà, bà không như thế nào suy xét bao lâu là đã đồng ý rồi.
Gia thế nhà họ Hoắc vượt xa nhà mẹ đẻ của bà, người nhà mẹ đẻ biết bà yêu đương với Hoắc Chính Sâm đều ủng hộ vô cùng.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, bà và Hoắc Chính Sâm từ quen biết đến ở bên nhau đều vô cùng thuận lợi, nếu như không có chuyện ở phía sau kia, phỏng chừng bọn họ cũng có thể cùng nhau đi đến già.
Từ sau khi Hoắc Chính Sâm mang cả nhà kia rời khỏi thủ đô, bà đã rất lâu không nhớ tới ông.
Hôm nay nhìn thấy Chung Khang Đức, lại làm bà nhớ tới chuyện trước kia.
Tâm tình đột nhiên có chút không ổn.
Đại Kiều bỏ Hoắc Trì lại, đi qua ôm tay dì Phương, thanh âm mềm mại nói: “Dì Phương, lần trước cháu nhìn thấy có chiếc váy thiết kế rất đặc biệt, phối màu thoải mái, kiểu dáng điển nhã ung dung, cháu vừa thấy được chiếc váy đó là lập tức liền nghĩ đến dì Phương, nếu mà dì Phương mặc vào, chắc chắn sẽ rất đẹp!”
Đái Thục Phương biết đứa nhỏ là vì an ủi chính mình, trong lòng ấm áp: “Nếu đẹp như vậy, vậy hai ngày sau chúng ta đi mua về?”
Đại Kiều lắc đầu: “Không cần Dì Phương trả tiền, cháu muốn mua về tặng cho dì Phương làm quà sinh nhật!”
Kỳ thật căn bản không có cái váy nào, cô nói như vậy chỉ là vì dẫn dắt lực chú ý của dì Phương đến chỗ khác, làm bà không còn đắm chìm ở trong chuyện quá khứ.
Nhưng mà sinh nhật của dì Phương đúng là vào tháng sau, cô chuẩn bị tự tay thiết kế một cái váy tặng cho bà.
Đái Thục Phương biết cô là một tiểu phú bà nên không tranh chút tiền ấy với cô, nâng môi cười nói: “Nếu như vậy thì dì Phương chờ quà sinh nhật từ con!”
Đại Kiều cười gật gật đầu.
——
Cơm nước xong, mọi người đi cửa hàng mua đồ dùng còn thiếu.
Đái Thục Phương vẫn luôn cướp trả tiền, nửa đồng tiền cũng không cho người nhà họ Kiều chi ra.
Như suy nghĩ của bà, bà đang mua cho con dâu tương lai, tiền này nên do nhà họ Hoắc bọn họ bỏ ra.
Hai người Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên không giành với bà được, đành phải thôi.
Những năm gần đây, quan hệ của nhà họ Kiều và nhà họ Hoắc đã tốt đến dường như tuy hai mà một, chút tiền này cũng không cần thiết đến mức tính toán chi li.
Đái Thục Phương mua đồ cho Đại Kiều đều là yêu cầu tốt nhất tinh xảo nhất, nhân viên bán hàng thấy bọn họ ra tay hào phóng như vậy, cười đến đôi mắt sắp không mở nổi.
Sau khi mua đồ ra, bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy bó sát kéo tay một người đàn ông bụng phệ đi về phía bọn họ.
Người đàn ông bọn họ không quen biết, nhưng mà người phụ nữ kia mọi người đều biết, cô ả chính là Đáp Trật.