Đái Thục Phương nghe có người kêu mình, thì quay đầu lại nhìn, lúc này bà ngẩn người: “Chung Khang Đức? Ông là Chung Khang Đức có phải không?”
Chung Khang Đức thấy bà nhận ra mình thì ý cười sâu trong đôi mắt ông ấy lại càng đậm: “Vừa nãy tôi nhìn thấy bà đi ngang qua, tôi còn tưởng mình nhìn lầm rồi, không ngờ thật sự là bà!”
Đái Thục Phương lấy tay vén sợi tóc mai, cười nói: “Tôi cũng già rồi, nếu ông nhận sai cũng là chuyện bình thường!”
Chung Khang Đức nhìn bà với đôi mắt hẹp và dài, rồi nói: “Không, trông bà không già đi chút nào cả, vẫn giống hệt như năm đó!”
Hai gò má của Đái Thục Phương nóng lên, bà mở đề tài: “Không phải ông ra nước ngoài rồi sao? Trở về từ khi nào thế?”
Trước đây Chung Khang Đức từng là hàng xóm của nhà mẹ đẻ bà, trước kia là nàng nhà mẹ hàng xóm, hai người họ cũng xem như là lớn lên cùng nhau, sau đó tình hình trong nước có chút bất ổn, nhà họ Chung đã lập tức bán gia sản, và nghĩ cách cho cả nhà đi ra nước ngoài.
Trước khi đi, Chung Khang Đức đã từng tới khuyên bọn họ, bảo bọn họ cũng nên đi, chẳng qua là khi đó bất kể là nhà mẹ đẻ của bà, hay nhà họ Hoắc cũng đều không nghĩ tới việc phải rời đi.
Chung Khang Đức không thể làm gì khác hơn là thất vọng rời đi, sự thật chứng minh, sự lựa chọn của nhà họ Chung mới là đúng đắn!
Nếu năm đó bà và Hoắc Chính Sâm lựa chọn ra nước ngoài sinh sống, thì có lẽ bây giờ bọn họ cũng sẽ không đi tới nước này.
Chung Khang Đức nói: “Tôi nghe nói trong nước đã ổn định lại rồi, hiện tại đang dốc sức phát triển kinh tế, thế nên tôi lập tức trở về nước, năm đó không thể cố thủ với đất nước, nên bây giờ tôi hy vọng có thể góp một phần sức lực nhỏ!”
Đái Thục Phương quan sát ông ấy một lượt, cuốn sách trên tay ông ấy vô tình lọt vào tầm mắt của bà, bà hiếu kỳ hỏi: “Đừng nói là ông dạy học ở đây nhé?”
Chung Khang Đức cười nói: “Đúng là bị bà nói trúng rồi, hiện tại tôi là giáo sư của khoa kinh tế tài chính!”
Khoa kinh tế tài chính!
Đôi mắt của Đái Thục Phương sáng lên, bà vội kéo Đại Kiều qua: “Vừa hay! Đây là tiểu bối rất thân thiết của tôi, đúng lúc năm nay con bé vừa báo danh vào khoa kinh tế tài chính của ông, sau này nếu có thể thì phiền ông quan tâm đến con bé một chút! Đại Kiều, mau chào hỏi giáo sư của cháu đi.”
Đại Kiều làm theo lời bà nói một cách rất khéo léo: “Em chào giáo sư Chung, em tên là Niệm Niệm, cũng sinh viên năm nhất.”
Niệm Niệm!
Chung Khang Đức nghe được cái tên này thì nhíu mày lại: “Hóa ra là em! Niệm Niệm, thủ khoa của lần thi vào trường đại học năm nay, thật không ngờ em lại là một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy!”
Đám chó sói (sinh viên nam) của khoa kinh tế tài chính hẳn sẽ nhốn nháo lên đây!
Thấy đối phương khen Đại Kiều, Đái Thục Phương lộ ra vẻ mặt đầy tự hào: “Đại Kiều của chúng tôi không chỉ thông minh, có dáng vẻ xinh đẹp, mà quan trọng con bé còn là người vừa hiền lành vừa tốt bụng!”
Ở trong mắt của Đái Thục Phương, Đại Kiều cái gì cũng tốt!
Chung Khang Đức thấy bà khen cô gái ở bên cạnh đến đỏ cả mặt, thì khẽ cong khóe miệng: “Tính cách của bà vẫn giống như lúc trước nhỉ, chỉ cần bà nghĩ họ là người tốt, thì bà sẽ hận không thể đem những điều tốt nhất ở trên đời này đến trước mặt đối phương.”
Năm đó, bà cũng giống như vậy, bà thích Hoắc Chính Sâm, nghĩ ông là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, cũng không hề thấy ở trong mắt bà có sự tồn tại của những người khác.
Thậm chí là cũng không nhìn thấy ông ấy - người đã đi theo sau lưng bà ngay từ khi còn nhỏ.
Đái Thục Phương nghe ông ấy nói như vậy, nụ cười ở trên mặt bà chọt tắt: “Chúng tôi còn phải đi ăn cơm và mua đồ, sau này có thời gian rảnh thì trò chuyện tiếp nhé.”
Chung Khang Đức nghe được lời này thì lập tức cảm thấy hối hận vì cái miệng tùy tiện nói của bản thân.
Nhưng mà hiện tại có nhiều người ở đây như vậy, ông ấy cũng không tiện giải thích.
Không thể làm gì khác hơn là cố nở một nụ cười, và nói: “Được, sau này có thời gian rảnh chúng ta sẽ liên lạc lại.”
Đại Kiều chợt cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.
Cô thản nhiên nhìn dì Phương một chút, rồi lại nhìn sang giáo sư Chung, cô cứ có cảm giác hình như giữa hai người họ... Có chuyện.
Nhưng cô lại không dám hỏi nhiều.
Đợi sau khi nhóm người Đại Kiều rời đi, Chung Khang Đức nhìn theo bóng lưng đã từng rất quen thuộc, rồi thầm thở dài một tiếng.
Năm đó, nếu ông ấy bày tỏ với bà sớm hơn một chút, thì không biết kết quả có khác không?
Trên đường đi ăn cơm, Đại Kiều bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Anh Hoắc Trì, anh có phát hiện ra không, khi nãy ánh mắt mà giáo sư Chung nhìn dì Phương có hơi khác?”