Kiều Tú Chi quan sát căn phòng một lượt, rồi chọn cho Đại Kiều chiếc giường trên, nằm gần cửa sổ.
Chiếc giường dưới gần cửa sổ đã bị một trong số nữ sinh kia chọn rồi, một nữ sinh khác đã chọn chiếc giường tầng ở dưới ở bên trong, người kế đến còn lại thì chiếc giường dưới nằm ở gần cánh cửa.
Mặc dù ở giường dưới tiện hơn ngủ ở giường trên một chút, nhưng cái giường kia nằm quá gần cửa, sau này chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nhiều bởi người ra người vào, nói không chừng là còn phải đứng lên mở cửa cho mọi người.
Cho nên sau khi thảo luận xong, mọi người vẫn nhất trí với nhau rằng để cô ngủ ở giường trên vẫn tốt hơn.
Đại Kiều cũng thích ngủ ở giường trên, như vậy thì cô có thể đặt đồ ở trên giường, mà không bị người khác nhìn thấy ngay.
Nữ sinh ngủ ở giường dưới thấy bọn họ tới, thì lập tức chủ động tiến tới chào hỏi Đại Kiều: “Xin chào, tớ tên là Tống Ngọc Liên, tớ ở khoa tiếng Anh.”
Đại Kiều nở nụ cười với cô ấy và nói: “Tớ tên Kiều Niệm Niệm, tớ học khoa kinh tế tài chính.”
Nghe Đại Kiều nói bản thân học ở khoa kinh tế tài chính, Tống Ngọc Liên lập tức trợn to mắt: “Cậu thật sự học ở khoa kinh tế tài chính?”
Ba năm nay, khoa kinh tế tài chính mới bắt đầu tuyển sinh, mặc dù chưa hoạt động được lâu, nhưng hiện tại, những ngành có liên quan tới kinh tế tài chính lại rất hấp dẫn, điểm xét tuyển vào cũng rất cao.
Nhìn chung, thành tích môn lý hóa của các nữ sinh cũng không được tốt lắm, dẫn đến việc thành tích thi vào trường đại học cũng bị kéo lại, thế nên khoa kinh tế tài chính còn được gọi là khoa sư phạm.
Nghe nói vào năm đầu tuyển sinh, ngay cả một nữ sinh cũng không có, năm ngoái thì có hai người, năm nay là nhiều nhất, hình như là ba người, nhưng nếu so với những ngành khác thì vẫn rất ít.
Trước khi đến báo danh, cô ấy có nghe nói rằng nữ sinh bên khoa kinh tế tài chính đều không xinh mấy, hơn nữa đa số bọn họ đều là tomboy.
Cô ấy hoàn toàn không ngờ, một người xinh đẹp như Đại Kiều đây lại học khoa kinh tế tài chính!
Đại Kiều cảm thấy buồn cười: “Chẳng lẽ chuyện này có thể nói dối được sao?”
Nữ sinh ngủ ở giường dưới đối diện nói xen vào: “Tớ tên là Trần Tiểu Lan, tớ cũng ở khoa ngoại ngữ, trước khi tới ký túc xá, tới cũng có nghe ngóng được là ký túc xá của chúng ta cũng chỉ có một người học ở khoa kinh tế tài chính.”
Ngoài ra còn có hai cô nữ sinh học khoa kinh tế tài chính được phân vào ký túc xá bên cạnh, cũng vì đã đủ người nên Đại Kiều mới bị phân vào ký túc xá này.
Trần Tiểu Lan và Tống Ngọc Liên cũng thế, trước đây hai người đều nghĩ rằng người đến sẽ là tomboy, lại không ngờ đối phương trong xinh đẹp đến mức nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
Theo dáng vẻ xinh đẹp này của cô, sợ là cô sẽ sớm được chọn là hoa khôi của trường.
Hiện tại hoa khôi của trường học là Đường Diệu San, năm hai của khoa thông tin.
Cô ấy và Đường Diệu San vừa hay lại là chị em họ, chẳng qua là nhà cô ấy ở dưới quê nên từ trước đến giờ, Đường Diệu San luôn coi thường người em họ như cô ấy.
Từ nhỏ Đường Diệu San đã rất kiêu ngạo, cô ta cho là mình là người thông minh nhất, xinh đẹp nhất trên đời này, bây giờ thì hay rồi, rốt cuộc cũng có nữ sinh có thể áp chế sự tự tin của cô ta!
Cô ấy rất mong đợi sẽ có ngày đó đến!
Sau khi Đại Kiều và Trần Tiểu Lan lên tiếng chào hỏi nhau xong, cô cũng không để ý đến bọn họ nữa mà xoay người, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Trần Tiểu Lan và Tống Ngọc Liên thấy động tác của cô vừa nhanh nhẹn vừa sạch sẽ, nhìn một phát biết ngay cô là một người đã quen làm việc, trong lòng họ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên lần nữa.
Vừa nãy khi cô vào phòng, cô không xách bất kỳ thứ gì trên tay cả, bọn họ còn tưởng cô là kiểu người thiên kim đại tiểu thư nũng nịu đó chứ.
Kiểu người như vậy thường tính tình cũng không tốt lắm, chẳng qua là bây giờ nhìn lại, có vẻ như là bọn họ đã nghĩ lầm rồi.
Sau khi thu dọn xong, Đại Kiều và người thân của cô nhanh chóng rời khỏi ký túc xá.
Mặc dù bọn họ có mang đồ tới, nhưng thu dọn xong thì họ mới phát hiện vẫn còn một số thứ chưa mua đủ.
Nhưng những món này cũng không cần vội, đợi sau khi ăn cơm xong rồi đi mua cũng không muộn.
Chẳng qua là mọi người còn chưa đi ra khỏi trường đại học, thì đã bị người khác gọi lại.
Người gọi bọn họ gọi là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi.
Đối phương mang chiếc kính gọng vàng, tóc chải ngược về sau, trên người mặc chiếc áo sơ mi màu trắng và quần tây màu đen, khiến người khác vừa nhìn đã thấy ông là người vô cùng nho nhã.
Người mà ông gọi không ai khác chính là Đái Thục Phương.