Cô ta vẫn luôn cảm thấy rất tò mò về anh, cho đến ngày tới báo danh, lần đầu tiên gặp anh, cô ta đã sững sờ ngay tại chỗ.
Lần đầu tiên cô ta biết, hóa ra người học giỏi cũng có dáng vẻ đẹp trai như vậy!
Hôm đó, trái tim cô ta đã đập thình thịch loạn cả lên, cứ như là bị bỏ mấy con nai con vào vậy.
Sau đó, cô ta đã nghĩ cách thu hút sự chú ý của anh, nhưng tâm tư của anh ngoài để ý đến việc học ra thì cũng chẳng nhìn ai, thế nên cô ta cũng chỉ có thể nghĩ ra cách chủ động đến gần anh, nhưng chẳng có hiệu quả mấy!
Chẳng qua là ngày nào anh vẫn chưa có người yêu, thì cô ta vẫn cảm thấy bản thân còn cơ hội.
Nhưng cô ta lại hoàn toàn không nghĩ tới việc anh lại đi đúng một bước, không chỉ có người yêu, hơn nữa còn là vợ chưa cưới!
Đái Thục Phương thấy dáng vẻ kinh ngạc của đối phương, bà tiếp tục bổ đao nói: “Hoắc Trì, mẹ cảnh cáo con, con đã là người có người yêu, con tuyệt đối không được làm ra bất kỳ chuyện gì có xin lỗi với Đại Kiều, nếu không mẹ sẽ là người đầu tiên mà con không bước qua được!”
Hoắc Trì toát mồ hôi lạnh ở trên trán: “Mẹ, mẹ nói bậy gì đó, làm sao con có thể làm ra chuyện có lỗi được!”
Đại Kiều thấy dáng vẻ căng thẳng của anh thì cô vội nói giúp cho anh: “Dì Phương, cháu tin anh Hoắc Trì sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi.”
Nghe thấy Đại Kiều thanh minh giúp anh, trong lòng Hoắc Trì cảm thấy ngọt ngào hơn cả ăn mật!
Đường Diệu San thấy trong mắt của hai người bọn họ chỉ có hình bóng của nhau, thì trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Được rồi, không còn thời gian nữa, chúng ta mau đưa Đại Kiều đi tới ký túc xá của con bé đi, chuẩn bị xong sớm thì có thể đi ăn cơm sớm chút.”
Đái Thục Phương liếc nhìn Đường Diệu San, trong lòng bà hy vọng tốt nhất là cô ta biết khó mà lui.
Nói xong, mọi người đều xoay người rời đi, cũng chẳng có ai chào hỏi Đường Diệu San.
Khuôn mặt của Đường Diệu San lúc đỏ lúc trắng, cảm giác giống như vừa bị người ta hung hăng vả một cái bạt tai vậy, khó chịu vô cùng!
Trên đường đi tới ký túc xá, Hoắc Trì giải thích lần nữa: “Niệm Niệm, bạn nữ sinh kia là bạn học cùng lớp với anh, vả lại anh cũng không quen cô ấy, ngay cả tên của cô ấy là gì, anh cũng không nhớ!”
Chẳng qua là cô ta thường xuyên đi qua đi lại ở trước mặt anh, nên anh mới nhớ mặt của cô ta.
Nhưng từ trước đến nay trong lòng anh chỉ có mỗi mình cô, mà anh cũng chẳng hề cảm thấy hứng thú với những nữ sinh khác.
Khóe miệng của Đại Kiều cong lên, khẽ lộ lúm đồng tiền: “Anh Hoắc Trì, anh yên tâm, em tin tưởng anh!”
Hoắc Trì nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái, sau đó anh chợt quay đầu sang chỗ khác.
Không biết sao cứ mỗi lần nhìn thấy đôi môi của cô là anh đều muốn cắn.
Nếu để Đại Kiều biết anh có suy nghĩ như vậy, thì liệu cô có cho rằng anh là đồ lưu manh không?
——
Mặc dù đại học Kinh Hoa trường là trường nổi tiếng trăm năm, nhưng điều kiện sống ở đây cũng không tốt mấy.
Trong căn phòng nhỏ chưa tới mười mét vuông có ba cái giường, tất cả đều là giường tầng, nói cách khác là trong phòng này sẽ có sáu người cùng sống với nhau.
Đái Thục Phương thấy điều kiện của ký túc xá, thì lập tức nhíu mày lại: “Làm sao mà người ta có thể ở một nơi thế này chứ? Đại Kiều, không thì con xin trường cho con học ngoại trú đi?”
Thật ra thì lúc ở nông trường, bà cũng đã ở qua mấy cái chỗ có điều kiện tệ rồi, nhưng ở trong lòng bà, Đại Kiều mềm mại lại đáng yêu, cô nên được nhận nghìn sự chiều chuộng, thương yêu trứ, một nơi như vậy không hề xứng với cô!
Lúc này, ký túc xá đã có hai người tới, nghe bà nói như vậy, trong lòng các cô gái đều bắt đầu suy đoán thân phận của họ.
Từ lúc nhóm bọn họ đi vào, là hai cô gái đã chú ý tới rồi.
Người đầu tiên bước vào phòng là một đôi vợ chồng có cách ăn mặc trông không giống với người ở trong thành phố lắm, dĩ nhiên là nhìn dáng vẻ của bọn họ cũng không giống như người ở dưới nông thôn quê mùa lắm.
Tiếp theo là ba người đi phía sau bước vào, ánh mắt của các cô gái lập tức sáng lên!
Nhất là đôi nam nữ đi cuối cùng, trai xinh gái đẹp trông rất thu hút ánh nhìn của người khác!
Cô nữ sinh kia không chỉ có dáng người xinh đẹp, khuôn mặt xinh xắn, hơn nữa qua phong cách ăn mặc của cô là biết cô là người có tiền, điều khiến cho người ta cảm thấy ghen tị hơn cả là cô không phải xách cái gì trên tay cả, nhìn qua cũng biết chắc chắn cô rất được cưng chìu!
So với người khác thật đúng là tức chết đi được!
Đại Kiều cũng không chú ý đến ánh nhìn của những người khác, ông bà nội cô và anh Hoắc Trì đều đang bận thu dọn giúp cô, cô cũng nào đâu không biết xấu hổ mà đứng yên, chẳng động gì cả.