Mặc dù Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên cũng không muốn để Đại Kiều lập gia đình sớm như vậy, chẳng quá, nếu Đại Kiều có thể tìm được một người quan tâm đến cô, luôn đặt cô lên hàng đầu, thì bọn họ sẽ không ngăn cản việc hai người ở bên nhau.
Vợ chồng bọn họ hiểu hơn ai hết, để có thể tìm được người bạn đời tâm đầu ý hợp cũng không mấy dễ dàng gì!
Đi vào trường đại học Kinh Hoa, cô đã nhanh chóng cảm nhận được sự khác lạ.
Một bầu không khí đậm mùi học thuật, đi đôi với nó là nền kiến trúc lâu năm, bao vây tất cả mọi người.
Ngôi trường nổi tiếng trăm năm, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Sau khi đi báo danh xong, mọi người đang định đi tới ký túc xá của Đại Kiều.
Đúng lúc đó, có một giọng nữ trong trẻo truyền đến từ đằng sau: “Bạn học Hoắc, rốt cuộc cũng tìm được bạn ở đây!”
Mọi người vừa quay đầu, đã thấy một nữ sinh mặc chiếc đầm dài màu vàng nhạt, mái tóc dài buông xõa đang đi tới chỗ bọn họ.
Nữ sinh kia có vóc dáng rất đẹp, cách ăn mặc của cô ta cũng rất hiện đại và xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là con của một gia đình có điều kiện.
Nhưng đây không phải là điểm mấu chốt, điểm mấu chốt chính là cô ta đã nhìn Hoắc Trì với ánh mắt rất dịu dàng, nụ cười vô cùng rực rỡ, dáng vẻ hết sức nhu mì, cả người cô ta toát ra khí chất “Tôi thích cậu”.
Điểm này đã lập tức khơi dậy tính cảnh giác của Đái Thục Phương.
Dám mơ mộng đến con trai của bà, điều này không thể được!
Con trai của bà chỉ thuộc về mỗi Đại Kiều thôi!
Đái Thục Phương vừa thầm nghĩ như thế ở trong lòng, vừa nhìn cô nữ sinh kia với ánh mắt thì không mấy thiện cảm, sau đó bà quay lại trừng mắt nhìn con trai bà một cách hung tợn.
Hoắc Trì vô tội bị mẹ ruột trừng mắt nhìn: “...”
Hai người Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên cũng nhìn ra được một vài manh mối, nhưng mà nữ sinh kia chẳng làm gì cả, nên hiển nhiên là bọn họ cũng không thể nói gì được.
Hơn nữa, mấu chốt của chuyện này là ở bên nhà trai.
Nếu như người con trai đã có ý đồ khác, thì cho dù có lấy sợi dây thừng trói đối phương lại thì cũng vô ích, vậy nên tiếp theo phải xem Hoắc Trì sẽ làm gì.
Chỉ có Đại Kiều là không phát hiện ra điều gì cả.
Trong lúc mấy người bọn họ nhìn thì Đường Diệu San đã đi tới trước mặt bọn họ rồi.
Cô ta đảo mắt nhìn mọi người một lượt, lúc nhìn đến khuôn mặt của Đại Kiều, sâu trong đôi mắt của cô ta thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên vì nét đẹp của cô và có cả sự ghen tị.
Cô ta tự nhận làn da của bản thân đã rất đẹp rồi, xung quanh cũng chẳng có ai hơn được cô ta, nhưng không ngờ làn da của cô gái ở trước mặt cô ta lại đẹp hơn cả cô ta, làn da ấy gần như là không có một chút tì vết!
Ngay sau đó, cô ta nở một nụ cười sáng lạn với Hoắc Trì lộ và nói: “Bạn học Hoắc, vừa rồi ở bên hội học sinh có vài việc muốn tìm cậu giúp đỡ, nhưng bạn cùng phòng của cậu nói hôm nay cậu có người thân đến báo danh, hẳn là em gái này nhỉ?”
Hoắc Trì nhàn nhạt gật đầu một cái: “Ừ, chuyện ở hội học sinh đã giải quyết chưa?”
Đường Diệu San thấy anh đang cố ý lảng tránh câu hỏi của cô ta, trong lòng cô ta lập tức nảy sinh một cảm giác bất ổn.
Nhưng cô ta cũng không biểu hiện ra, mà mỉm cười rồi gật đầu, nói: “Đã xử lý xong rồi, vốn dĩ tôi định đi ra ngoài mua một ít đồ, không ngờ lại gặp được cậu ở đây, nên tôi tới chào hỏi cậu một tiếng.”
Nói xong, cô ta cũng không cho Hoắc Trì có cơ hội đuổi cô ta đi, mà quay đầu nhìn về phía Đái Thục Phương và nói: “Trông dì đây học thức như vậy, lại có khí chất, vậy chắc hẳn dì là mẹ của bạn học Hoắc phải không?”
Nếu người bình thường nghe người ta khen bản thân có khí chất như vậy, thì nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng với Đái Thục Phương thì điều này lại càng khiến bà nhận định đối phương là một người có tâm cơ.
Bà khẽ cong khóe miệng lên cười rồi nói: “Cảm ơn cháu đã khen! Chỉ là nói về khí chất, thì bác lại cảm thấy trên đời này chẳng ai bằng con dâu tương lai của bác.”
Vừa nói, bà vừa nhìn về phía Đại Kiều với ánh mắt chất chứa yêu thương.
Đường Diệu San nhìn theo ánh mắt của bà, trong lòng đập thình thịch một tiếng.
Cô gái này là vợ chưa cưới của Hoắc Trì?
Sao từ trước đến nay, cô ta chưa từng nghe ai nói Hoắc Trì đã có người yêu thế?
Cô ta và Hoắc Trì là bạn học cùng lớp, trước khi cô ta đến báo danh ở trường học, cô ta đã có nghe nói qua danh tiếng của anh rồi.
Anh là thủ khoa đầu vào của đại trường của họ, cô ta đã nghe cha cô ta nói rằng năm ấy nhà họ Hoắc là nhà giàu nhất cả nước, mặc dù hiện tại không bằng năm đó, nhưng tài sản của bọn họ không phải là người bình thường có thể so sánh được!